Phật Gia Ta Là Người Tốt

Chương 29: Biến Dị Của Cơ Thể, Tiên Tử Xin Tự Trọng!



“A Di Đà Phật~”

Trong khoảnh khắc, phía sau Thích Nhiên bùng lên ánh kim rực rỡ.

Cùng với tiếng niệm Phật vang vọng, toàn trường lập tức tràn ngập thiền ý và Phật vận nồng hậu.

Lúc này, Thích Nhiên trông chẳng khác nào một vị đã đắc đạo, hai tay chắp trước ngực, thần sắc nghiêm trang:

“Chúng sinh còn ăn thịt chúng sinh, thử nghĩ lại, chẳng phải là người ăn người sao!”

“Vù vù~”

Gió lớn nổi lên, áo đen phấp phới, trước mặt hắn bỗng nhiên hiện ra một cơn cuồng phong dữ dội.

Thấy vậy, công tử họ Trịnh và Chu Thu Sinh liếc nhìn nhau, rồi bật cười ha hả:

“Chúc mừng Đàm Hiến đại sư đã đắc đạo!”

Không xa, Lang Cao - kẻ vẫn luôn dán mắt nhìn Thích Nhiên - tức giận ném miếng xương thịt đang gặm trong tay đi, ôm lấy vò rượu bên cạnh ngửa cổ tu ừng ực:

“Con mẹ nó, lũ tu Phật thật chẳng nói lý lẽ! Chỉ nói có một câu mà tu vi đã tăng tiến! Mẹ kiếp, lão rết c.h.ế.t tiệt kia!”

Một hơi uống cạn cả vò rượu, Lang yêu vẫn chưa hả giận, vừa thấy mấy món thịt bị cuốn lên bởi gió lớn trước mặt Thích Nhiên liền há miệng hút mạnh một hơi:

“Vụt~”

Chớp mắt, tất cả thịt thà đồ ăn chưa động đũa kia đã chui hết vào bụng hắn.

“Ha ha ha! Con mẹ nó, lão tử không chừa cho ngươi miếng nào!”

“A Di Đà Phật, đa tạ Trịnh công tử. Quả thật là nghe một lời của tổ tiên, còn hơn khổ tu mười năm.”

Hồi lâu sau, Thích Nhiên khẽ mở mắt, trong đáy mắt thoáng hiện lên một tia máu.

Hắn hít sâu một hơi, ngẩng đầu cảm tạ công tử họ Trịnh.

“Ha ha, chỉ là câu cảm khái của lão tổ thôi, công lao chủ yếu vẫn là nhờ vào Phật pháp thâm sâu của đại sư.”

Công tử họ Trịnh dường như rất hài lòng với luồng khí tức tỏa ra từ người Thích Nhiên, giọng nói mang theo vài phần tán thưởng.

“Quả nhiên không hổ là Đàm Hiến đại sư, lợi hại thật! Người đâu, mau dâng thêm món ngon cho đại sư!”

Thấy trước mặt Thích Nhiên đã trống trơn, Chu Thu Sinh lập tức đứng bật dậy hô to ra ngoài điện.

“A Di Đà Phật, đa tạ hảo ý của Đại vương. Chỉ là lão nạp vừa có chút ngộ ra, cần phải tĩnh tâm lĩnh hội thêm, còn món ngon thì xin miễn.”

Thích Nhiên lắc đầu, từ chối khéo, rồi thật sự ngồi xuống nhập định.

Thấy thế, Chu Thu Sinh dù tiếc nuối cũng không làm phiền nữa, chỉ nâng chén rượu cụng cùng đám yêu ma khác mà cười vang uống tiếp.

“Hê hê, sư huynh, huynh có thể lừa được bọn họ, nhưng lừa không nổi sư đệ đâu. Luồng khí tức ấy rõ ràng là do bản mệnh đại sách【Ngô Công Bái Phật Đồ】của huynh suýt nữa bạo tẩu! Chẳng lẽ việc tu luyện của sư huynh xảy ra trục trặc? Có cần sư đệ giúp một tay không?”

Giọng nói mang vài phần hả hê của Thiềm đạo nhân vang lên trong đầu Thích Nhiên.

“A Di Đà Phật, không liên quan đến ngươi.”

Hắn đáp gọn, giọng hơi cứng rắn, liếc Thiềm đạo nhân đang cùng công tử họ Trịnh chạm ly trên cao, rồi tiếp tục điều tức.

Không phải không có nguyên do —

Câu “Chúng sinh còn ăn thịt chúng sinh,thử nghĩ lại người ăn người” vừa rồi lại vô tình cộng hưởng với bản【Mật Tạng Na Nhược Chân Kinh】mà nhị nguyên thần niệm tụng mỗi ngày.

Nhất Tiếu Hồng Trần

Chỉ trong chớp mắt, hình tượng đại tôn giả kia lại hiện lên trong tâm trí hắn.

May thay, vào khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, hệ thống trong cơ thể kịp khởi động lại, lập tức cắt đứt tầng ô nhiễm ấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Phù~”

Hắn khẽ thở ra, trong lòng vẫn còn run sợ:

“May mà có chức năng diệt virus của hệ thống, nếu không thì chỉ e Phật gia ta đã tiêu rồi...”

Trong mơ hồ, Thích Nhiên dường như trông thấy một cảnh tượng —

Dưới ánh nhìn của vị 【Mật Tạng Na Nhược Đại Tôn】, chỉ cần hắn thuận theo ý niệm của câu Phật kệ kia, trong khoảnh khắc, yêu thân của hắn có thể phá luyện khí, trực tiếp tiến lên cảnh giới thứ ba - Trúc Cơ, rồi hóa thành một đại yêu thời thượng cổ, nuốt trọn cả núi yêu ma, tu vi có thể thẳng tiến đến cảnh giới thứ tư - Xá Lợi, cứ thế mà tiếp tục, trong sự thúc đẩy của【Mật Tạng Na Nhược Chân Kinh】, hắn sẽ nuốt nốt bốn loại độc còn lại, ăn cả lão già nuôi cổ, rồi cuối cùng trở thành yêu ma đại tôn vô pháp vô thiên, tung hoành khắp thế gian.

“Hừ, nghe thì có vẻ đẹp đẽ thật, nhưng... đến khi ấy, ta còn là ta sao?”

Thích Nhiên cười lạnh trong lòng, tập trung cảm giác vào nhị nguyên thần.

Cẩn thận cảm nhận, hắn phát hiện những ngày qua, vì tụng niệm bản kinh kia, yêu thân của mình đã có dấu hiệu chuyển hóa thành hình thái hoa sen thịt dưới tòa của đại tôn giả kia!

“May mà phát hiện sớm... Dù nhị nguyên thần không có linh trí, nhưng chỉ cần ngày ngày tụng niệm chân kinh ấy, cũng đủ khiến bản thân dần bị pháp tướng ấy ô nhiễm. Sau bữa tiệc này, phải nghĩ cách giải quyết thôi.”

Hắn khẽ nhíu mày, trong lòng nảy lên cảm giác bất an.

Đột nhiên, một mùi hương thanh khiết lan tới, rồi bên tai vang lên một giọng nói trong trẻo tựa tiên âm:

“Đàm Hiến đại sư quả là tu vi thâm hậu, không biết đại sư xuất thân từ ngôi tự nào?”

Thích Nhiên quay đầu —

Người vốn ngồi trước bàn là Lê Hoa nương nương, chẳng biết từ khi nào đã xuất hiện bên cạnh hắn.

“Lê Hoa nương nương nói đùa rồi, lão nạp chỉ là một khổ tăng ẩn tu nơi núi hoang mà thôi, sao dám lọt vào pháp nhãn của tiên tử.”

“Ha ha, đại sư thật khiêm tốn quá~”

Nghe hắn gọi mình là “tiên tử”, nàng ta dường như rất vui, khóe mắt cong cong, nụ cười dưới tấm lụa trắng khẽ hiện, giữa đám yêu ma xấu xí dị dạng, vị hòa thượng tuấn tú như Thích Nhiên càng khiến nàng ta chú ý.

Hương thơm phảng phất, thân hình nàng nhẹ nghiêng, chẳng biết vô tình hay cố ý, khẽ tựa vào người hắn.

Cảnh tượng ấy — hai người thân mật kề cận — lọt vào mắt đám yêu ma khác khiến chúng đỏ ngầu mắt:

“Phì! Đôi cẩu nam nữ c.h.ế.t tiệt!”

“Tên hòa thượng thối!”

“Mẹ kiếp! Tên mặt trắng c.h.ế.t tiệt kia, lão tử với ngươi thề không đội trời chung!”

...

Trong khi người ngoài nhìn vào thấy đầy hương sắc, thì trong lòng Thích Nhiên lại tràn ngập ghê tởm.

Vì mùi “thanh hương” kia với hắn mà nói — hôi tanh vô cùng.

Dưới gương mặt mỹ lệ hoàn hảo kia, là một khuôn mặt chi chít lỗ, bên trong nhung nhúc côn trùng ngọ nguậy, làn da trắng mịn chỉ là giả — thực chất là lớp vỏ cây khô xù xì như da người c.h.ế.t, thứ “hương thơm” lan ra chính là dịch tanh nhầy rỉ từ lớp vỏ ấy.

Trên đó, vô số bọ ngài hóa thành y phục trắng đang bâu kín, hút lấy thứ dịch hôi tanh ấy bằng vòi to của chúng.

Thì ra, Lê Hoa nương nương chính là một yêu linh hóa hình từ cây lê cổ thụ.

“Đàm Hiến đại sư?”

Thấy Thích Nhiên nhìn chằm chằm mình không nói, nàng ta mừng thầm, làm bộ thẹn thùng khẽ đẩy vai hắn một cái.

Không ngờ, cái đẩy ấy khiến Thích Nhiên suýt phản ứng theo bản năng — suýt nữa đã vận yêu thân mà đ.á.n.h ra.

May mà trong khoảnh khắc điện quang hỏa thạch, hắn kịp phản ứng, vội lùi lại mấy bước, nghiêm mặt nói:

“Tiên tử, xin tự trọng!”