Phật Gia Ta Là Người Tốt

Chương 28: Tiệc Rượu Bắt Đầu, Vấn Đề Của Thích Nhiên



“Ha ha ha! Tốt! Công tử họ Trịnh quả nhiên danh bất hư truyền, đúng là tay sành ăn có tiếng, còn biết thưởng thức hơn cả lão Chu ta đấy~”

“Bốp bốp~”

Hắn vỗ tay hai cái, lập tức có mấy tiểu yêu lem luốc từ ngoài điện lon ton chạy vào, chỉ trong chốc lát đã đem con yêu lộc bị c.h.é.m đầu kia chia nhỏ sạch sẽ.

“Các vị, hôm nay thật hiếm khi mọi người nể mặt lão Chu ta mà tụ hội trên Hắc Phong Lĩnh này, vậy nên tiếp theo...”

Hắn đắc ý đảo mắt nhìn quanh một vòng đám yêu ma vốn đã ngứa ngáy khó nhịn từ lâu, rồi lại vỗ mạnh lên cái bụng phệ, cười ha hả:

“Các vị, ăn ngon uống say cho thoả nhé!”

“Ha ha,Đại vương vạn tuế~!”

“Cuối cùng cũng bắt đầu rồi, ta sớm đã nhịn không nổi nữa rồi!”

“Nếu không vì cái kết giới vận khí đáng c.h.ế.t kia, đâu đến nỗi phải chờ lâu như thế mới được thỏa thuê ăn một bữa tiệc thịt người~!”

“……”

Lời vừa dứt, Hắc Phong Lĩnh vốn đã ầm ĩ bỗng như bị lật tung lên — Tiếng gào thét, la hét, cười điên dại vang vọng khắp nơi; yêu khí tanh hôi cuồn cuộn thẳng lên tận trời cao.

Từng đám mây đen xoáy tròn như những cơn lốc, gió âm rít gào, huyết khí tràn ngập, tiếng quỷ khóc vang vọng, cả Hắc Phong Lĩnh thoáng chốc hóa thành địa ngục trần gian.

“Thật là một trận thế lớn… Con heo này đúng là chẳng sợ bị nhân tộc kéo đến tiêu diệt à.”

Trong điện, Thích Nhiên cảm nhận rõ biến hóa bên ngoài, không khỏi thấp giọng thốt lên.

“Hề hề, Đàm Hiến đại sư chẳng lẽ không nhìn thấy cái gã họ Trịnh nhân tộc ngồi phía trên kia sao?”

Bên cạnh, Hoàng đại quan vẫn không ngừng liếc mắt về phía “Lê Hoa nương nương” của Linh Tiên Đạo, song nghe vậy lại bật cười khẩy:

“Ồ? Đại quan biết người này à?”

“Ha, không quen, nhưng họ Trịnh ở Cự Dương thành thì làm gì có ai chưa từng nghe?”

Thấy Thích Nhiên hơi nghi hoặc nhìn qua, Hoàng đại quan bèn đẩy con yêu rắn đang sán lại gần sang một bên, vừa chép miệng vừa nói:

“Trịnh gia — đại thế tộc truyền thừa mấy trăm năm trong nhân tộc, thực lực hùng hậu, chẳng kém gì các đại tông môn. Nay người của Trịnh gia đích thân tới đây, sao có thể khiến các thế lực nhân tộc khác dám kéo đến vây quét chứ?”

Nói tới đây, dường như chợt nghĩ ra điều gì, hắn khẽ cười lạnh, dùng truyền âm bí pháp nói vào tai Thích Nhiên:

“Bất quá, Cự Dương thành cách xa quận Thương Ngô, ảnh hưởng của Trịnh gia ở đây chẳng lớn là bao. Nói cho cùng, vị Trịnh đại công tử này chắc cũng chỉ là hạng chẳng mấy được coi trọng trong nhà thôi.”

Xem ra, so với khách nhân nhân tộc này, Hoàng đại quan lại càng chú ý đến người của Linh Tiên Đạo hơn — vừa nói xong đã lại đưa mắt dán chặt vào Lê Hoa nương nương kia.

“Ha ha, các vị, món Phật Khiêu Tường Trăm Anh này là món chính mà lão Chu ta khổ công nhiều ngày mới luyện được!

Nguyên liệu chính là thai nhi được mổ ra từ bụng người đàn bà đang mang thai, đem nấu cùng xương cốt và thịt già, chắc chắn khiến các vị hài lòng;

Phải rồi, Đàm Hiến đại sư, món này ngài nhất định phải nếm thử, xem xem món ‘Phật Khiêu Tường’ của ta có xứng đáng với tên gọi hay không?”

Vẻ đắc ý hiện rõ, Chu Thu Sinh nhìn mấy chum đất đen sì được bưng vào, cười quay sang Thích Nhiên nói lớn:

“Món thứ hai cũng không tệ — ta gọi là Lưỡi Mỹ Nhân Hun Khói, chỉ tiếc thời gian gấp gáp, vật liệu kiếm được không nhiều, các vị tạm thời chỉ có thể nếm chút hương vị thôi;

Còn món thứ ba, Thịt Nướng Hương Than, đảm bảo ai nấy đều ăn no;

Thứ tư là Canh Xương Gấu Thịt Trắng;

Còn có Thịt Rừng Khô...

…”

Mỗi khi Chu Thu Sinh giới thiệu một món, trước mặt Thích Nhiên lại xuất hiện thêm một đĩa thức ăn óng ánh, màu sắc hồng tươi, mùi vị nồng đậm.

“Ục... ục...”

Ngay lúc đó, đám yêu ma trong điện ngửi thấy mùi hương nức mũi kia, bụng liền réo vang, mắt sáng rực lên, cổ họng không ngừng trượt động, nước dãi nhỏ lã chã.

“Ha ha, ta biết các vị đều không nhịn được nữa, vậy thì không làm mất hứng nữa — ăn uống cho đã đi, sau khi ăn no rồi ta sẽ bàn chính sự.”

“Hay cho một lời của Chu đại vương~!”

“Tạ ơn đại vương~!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Đại vương vạn tuế~!”

Tiếng hò reo như sấm lan khắp đại điện.

Ngay sau đó, đám yêu ma vốn đã chực chờ từ lâu liền đồng loạt vươn tay, hoặc há miệng, cắm đầu vào những món ăn trước mặt.

“Khụt khịt~”

Nhất Tiếu Hồng Trần

“Hự hự~”

Chỉ trong chốc lát, khắp đại điện vang lên những tiếng nhai nuốt ghê rợn, khiến người nghe sởn gai ốc.

Lúc này, Thích Nhiên nhìn đống món ăn trước mặt mà chỉ cảm thấy ruột gan cuộn trào, những cái đầu người với gương mặt đau đớn, những cánh tay, đôi chân, cơ thể rắc đầy gia vị, thậm chí còn có cả đứa bé đang c.ắ.n ngón tay — tất cả khiến hắn nghẹn họng, buồn nôn, cơb bực tức trong lòng chất chồng đến cực hạn, chỉ muốn xé toang tất cả để trút giận.

“Đừng vội, nhịn... nhịn thêm chút nữa...”

Hắn cố ép mình dời ánh mắt khỏi bàn tiệc.

“Đáng c.h.ế.t!”

Khi quay đầu lại, lửa giận trong lòng hắn bùng lên dữ dội —

Tên họ Trịnh ngồi ở vị trí trên cao kia lại đang thản nhiên thưởng thức món Phật Khiêu Tường Trăm Anh. Mấy tên hộ vệ phía sau cũng cầm những khúc xương đùi người, ăn đến miệng đầy dầu mỡ.

“A Di Đà Phật... Trịnh công tử.”

Thích Nhiên chắp tay, gượng giữ cho giọng nói bình tĩnh:

“Hửm? Đây hẳn là Đàm Hiến đại sư mà Thu Sinh nhắc đến? Không biết đại sư có điều gì chỉ giáo?”

Người kia buông đũa, dùng khăn tay chùi khóe miệng, mỉm cười tao nhã nhìn sang.

“Bần tăng xưa nay ở ẩn, ít khi giao thiệp với đời, nên có vài điều còn chưa rõ, mong Trịnh công tử chỉ giáo.”

Chưa đợi đối phương đáp, Thích Nhiên đã nói tiếp:

“Yêu ma ăn người, vốn là thuận theo thiên tính; nhưng Trịnh công tử thân là nhân tộc, lại ăn đồng loại mình — chẳng lẽ không sợ bị trời tru đất diệt sao?”

“Ha ha~”

Trịnh công tử chưa kịp mở miệng, Chu Thu Sinh đã phá lên cười ngặt nghẽo:

“Ha ha ha ha~

Đàm Hiến à Đàm Hiến, có phải ở trong chùa Liên Hoa tu Phật lâu quá nên bị ngốc rồi không?”

Song, ngoài tiếng cười của Chu Thu Sinh, trong điện những yêu ma đang ăn uống cũng đều ngẩng đầu lên nhìn về phía Trịnh công tử.

Hiển nhiên, trong lòng chúng cũng dấy lên cùng một thắc mắc như Thí,) Nhiên.

“Ha, sư huynh, có phải ở quận Thương Ngô này huynh ở chung với bọn tiểu yêu tiểu ma lâu quá rồi nên đầu óc cũng chậm chạp theo luôn không?”

Trong tâm trí Thích Nhiên, vang lên tiếng cười nhạo của Thiềm đạo nhân.

Không để ý đến gã, Thích Nhiên chỉ bình thản nhìn chằm chằm vào Trịnh công tử đang mỉm cười kia.

“Hà hà, Đàm Hiến đại sư, ngài tu Phật, vậy chắc từng nghe đến Tổ sư nhà họ Trịnh chứ?”

“Ồ? Xin thỉnh giáo!”

“Lão tổ Trịnh gia ta khi còn sống đọc rất nhiều sách, tham nhiều Thiền, luận nhiều Đạo. Đến khi đọc hết kinh Phật, Đạo Tạng và cả sử thư, cuối cùng phát hiện — tất cả chữ nghĩa trong đó gói gọn lại chỉ có hai chữ mà thôi.”

Nghe đến đây, lòng hiếu kỳ của Thích Nhiên bị khơi dậy:

“Nguyện nghe cho rõ!”

“Hà~”

Trịnh công tử khẽ nhấp một ngụm rượu, rồi mỉm cười nói chậm rãi:

“Lão tổ ta, sau khi ngộ đạo, cười lớn ba tiếng mà rằng: ‘Xem tới xem lui, những lời cao siêu kia đều là giả dối — giữa từng hàng chữ, kỳ thực chỉ viết hai chữ thôi: Ăn Người!’.”

“Ầm~”

Lời vừa dứt, chỉ thấy vị công tử họ Trịnh cùng mấy hộ vệ phía sau bỗng thay đổi dung mạo — Trong đôi mắt vàng rực lóe lên yêu quang, lớp da người kia rạn nứt, để lộ bên dưới là vô số dòi bọ đang bò lúc nhúc, từng thớ thịt vặn vẹo, và một gương mặt điên cuồng dữ tợn.