"Không thể khiến bọn chúng liều mạng, nhưng các ngươi nói xem, nếu ta mượn mỗi đứa 100 linh thạch cực phẩm, bọn nó có cho mượn không!?”
"Đương nhiên là cho mượn!"
Thiên Quân, Vạn Mã trả lời thẳng tắp.
Phải biết, đám này đều là thiên kiêu được các thế lực lớn đổ tiền vào bồi dưỡng. 100 linh thạch cực phẩm với tu sĩ quèn thì là cả gia tài, nhưng với đám "công tử nhà giàu nứt đố đổ vách" này, căn bản không thấm vào đâu. Huống chi, Tần Phong còn là ân nhân cứu mạng của họ.
Thiên Quân giật mình:
"Lão đại, ngài định... vay tiền? Mỗi người 100, mười mấy vạn người... mẹ ơi, đó chẳng phải là hơn ngàn vạn linh thạch cực phẩm sao!”
"Hơn ngàn vạn!!"
Vạn Mã lộ rõ vẻ mặt tham tiền, lắp bắp: "Lão đại ngầu vãi!"
“Ngầu cái đầu ngươi!”
Tần Phong vỗ bốp vào đầu Vạn Mã: “Sao chúng ta không dùng cái đống ngàn vạn đó để chiêu mộ Luyện đan sư, Luyện khí sư, mở xưởng sản xuất, rồi bán đan dược với vũ khí ngược lại cho bọn nó? Dựa vào cái ân tình này, ta bán đắt hơn một chút chúng nó cũng phải cắn răng mà mua. Mười mấy vạn người, mỗi năm ta 'vặt lông' mỗi đứa 100 linh thạch, một năm là hồi vốn! Bọn nó lại còn là 'thái tử' nối nghiệp của các thế lực lớn. Các ngươi tưởng tượng xem, đây là cái phi vụ làm ăn béo bở cỡ nào!"
Bốp! Bốp! Bốp!
Thiên Quân, Vạn Mã trợn mắt hốc mồm, chỉ biết vỗ tay tán thưởng. Đầu óc của họ hôm nay đã được Tần Phong khai sáng.
Bọn họ giờ mới thấm. Lão đại không chỉ cướp sạch tiên tinh và bảo vật, mà còn nhắm luôn vào tiền tiêu vặt của nạn nhân, thậm chí còn lên kế hoạch "vặt lông" túi tiền tương lai của bọn họ. Quan trọng nhất là, nạn nhân còn phải quay sang cảm ơn ríu rít vì được cứu mạng, cảm thấy bỏ tiền ra là đáng giá.
"Oa!"
Mắt Tiểu Bạch lấp lánh đầy sùng bái.
Nó vốn tưởng bảy năm đèn sách đã học được hết sự đê tiện của Tần Phong, ai dè mới chỉ là da lông. Lúc nó còn đang vênh váo vì bán được mấy cái quần lót của Tần Phong, thì Tần Phong đã nhắm đến việc thao túng cả cái Hoang Cổ này rồi.
Tần Phong đột nhiên ngẩng đầu nhìn xa xăm, lẩm bẩm:
“Ấu Đậu Đậu ngốc nghếch của ta ơi, ca ca của ngươi đã bỏ ra mười lăm năm, sắp trở thành trùm phản diện siêu cấp hội tụ đủ ba yếu tố: Quyền lực, Thế lực, Thực lực. Bao giờ ngươi mới lớn nổi để 'chiếu cố' ca ca đây? Vô địch thật là cô đơn... Ngay cả Lâm Tam cũng sắp không đủ 'thỏa mãn' ta nữa rồi."
Hình ảnh chuyển cảnh
Tần Hạo vì tránh bị truy bắt nên đã trốn tịt bên dưới một con sông lớn.
Đạo quả đã bị y nuốt vào bụng. Lúc này, Tần Hạo đang ngồi xếp bằng dưới đáy sông để tu luyện, liên tiếp mấy ngày liền không có chút phản ứng nào.
"Thằng nhóc này không sao chứ!?"
Hư ảnh lão gia gia đứng bên cạnh, mặt đầy lo lắng.
Từ lúc Tần Hạo nuốt Đạo Quả, y liền tiến vào trạng thái "giả chết", toàn thân không một chút sức sống. Có lẽ đây cũng là lý do y tránh được sự truy bắt của đám người kia.
Ầm ầm!
Mây trên trời đột nhiên biến sắc, nước sông bắt đầu sôi trào dữ dội.
Sau mấy ngày bất động, cơ thể Tần Hạo bắt đầu khôi phục sức sống. Quanh thân y được một cỗ khí tức bao bọc, một đạo khí tức còn cường đại hơn cả Hạo Nhiên Chính Khí và Đạo Pháp Tự Nhiên, như thể không thuộc về thế gian này.
"Lò luyện Đại Đạo!”
Tần Hạo đột nhiên mở mắt, ánh mắt bùng lên sự kiên nghị. Thiên địa đồng sinh, vạn vật quy về một thể!
Ầm ầm!
Nước sông như bị một lực lượng vô hình ép chặt, không ngừng nén lại, cuối cùng hóa thành một giọt nước duy nhất, lơ lửng trước mặt Tần Hạo.
“Ca ca ngu ngốc của ta, đây chính là sức mạnh để chiến thắng ngươi!”
Trong đôi mắt đen của Tần Hạo lóe lên một tia sắc bén thấu trời. Y chậm rãi đưa tay ra, nắm chặt giọt nước.
Ầm ầm!
Linh khí cuồn cuộn, bầu trời gần như bị che tối. Một cơn bão linh khí như vòi rồng cắm thẳng xuống giữa trời đất, lực xé rách khủng khiếp làm không gian trong phạm vi ngàn mét vặn vẹo, bất kể là cây cối hay đá tảng, tất cả đều bị nghiền thành tro bụi.
Khi mọi thứ yên tĩnh trở lại, cơn mưa như trút nước từ trên trời đổ xuống.
Lực lượng này đáng sợ thật, nhưng mà... thằng ca của nó có tới sáu quả Đạo Quả lận!
Hư ảnh lão gia gia không nỡ dội gáo nước lạnh, đành uyển chuyển ám chỉ:
“Tiểu Hạo, ngươi có cảm thấy... hiện giờ mình đã là thiên kiêu mạnh nhất Hoang Cổ không?”
"Chẳng lẽ không phải!?”
Tần Hạo ngẩng đầu nhìn trời, sự tự tin dâng trào từ lòng bàn chân lên đến tận đỉnh đầu.
"À thì..."
Hư ảnh lão gia gia hơi ngập ngừng, không ngờ Tần Hạo lại tự tin đến thế.
Nếu không có cái thằng ca yêu nghiệt kia, lão sẽ rất vui khi nghe lời này, vì tín niệm vô địch mới tạo nên kẻ vô địch thật sự. Nhưng giờ thì, nghe câu này nó cứ sai sai.
Đúng lúc này, hai giọng nói mừng rỡ vang lên. Đó là hai tu luyện giả nghe thấy động tĩnh nên mò đến gần.
"Lão thiên có mắt! Vận khí tốt vãi!"
"Đạo Quả là của ta!"
Hai gã nam tử vừa thấy Tần Hạo, niềm vui không thể che giấu. Bọn họ lập tức rút kiếm, lao về phía Tần Hạo, thề phải cướp được Đạo Quả trước khi bí cảnh Côn Luân đóng cửa.