"Ta nói lần cuối! Lâm Tam là anh em 'thân huynh đệ khác cha khác mẹ' của ta! Ai dám động đến hắn, chính là đối đầu với Tần Phong ta! Đến lúc đó, đừng trách dưới kiếm của ta... không có trứng!"
Ong ong!
Tiếng kiếm minh lanh lảnh vang lên. Trường kiếm trong tay mọi người bắt đầu run rẩy nhè nhẹ, như bị một lực lượng vô hình dẫn dắt, chỉ chực bay ra khỏi vỏ.
“Kiếm ý mạnh quá!!”
Đám đông chấn động, ánh mắt nhìn Tần Phong lập tức thay đổi.
Ai cũng đồn Tần Phong đột phá liên tục nên căn cơ bị phế. Ai ngờ hắn đang trong tình trạng "mất máu" sắp xỉu, mà vẫn phóng ra được kiếm ý khủng bố như vậy.
Xem ra, vị "đệ nhất thiên kiêu Hoang Cổ" này dù căn cơ có phế thật, thì trong đám Nhập Đạo cảnh và Thiên Tông cảnh, cũng chẳng ai là đối thủ của hắn.
Nhất là cái câu "dưới kiếm không có trứng", khiến toàn thể nam đồng bào có mặt tại hiện trường bất giác cảm thấy hạ bộ lành lạnh.
Mạc Đao lạnh lùng hỏi:
"Nếu tương lai chứng minh đúng là Lâm Tam làm, thì sao?”
Tần Phong đẩy hai tiểu tỷ tỷ đang dìu mình ra, vỗ ngực "bôm bốp" một cái đầy hào khí:
“Một đời người, hai chữ huynh đệ! Nếu thật sự là Lâm huynh làm, Tần Phong ta xin cùng gánh chịu! Các vị có chuyện gì, cứ nhắm vào Tần Phong ta mà đến, ta thay hắn giải quyết hết!”
Mấy câu ngắn ngủi, lại khiến trái tim mọi người rung động.
Vì cứu người, hắn dám đổ máu thật. Vì huynh đệ, hắn dám vứt cả mạng, sống chết có nhau.
“Tần Phong đúng là một trang hán tử, đáng để kết giao!!”
Khỏi phải nói mọi người đang ghen tị với Lâm Tam đến mức nào. Có được huynh đệ sinh tử không màng thế này, đúng là phúc tu mấy đời của Lâm Tam.
Cùng lúc đó, khi đám đông nhìn Tần Phong "có tình có nghĩa", "quang minh lẫm liệt", "nghĩa bạc vân thiên", "hào khí ngút trời"... bọn họ căn bản không thể nào liên hệ hình ảnh này với tên chủ mưu âm hiểm, giảo hoạt sau màn kia được.
Ngược lại, cái tên Phương Thường nhập ma gì đó, nghe qua đã thấy không phải loại tốt lành, cực kỳ phù hợp với hình tượng chủ mưu hèn hạ, vô sỉ trong tưởng tượng của bọn họ.
“Đinh! Hệ thống chúa chưa bao giờ thấy qua tên nhân vật phản diện nào lại có thể 'có tình có nghĩa, quang minh lẫm liệt' như ký chủ! Khen thưởng hai cái Tiên Nô Pháp Ấn...”
"Tiên Nô Pháp Ấn? Hẳn hai cái luôn!"
Hai mắt Tần Phong sáng rực lên. Ngon! Vậy là hắn có thể thu thêm hai thằng tiểu đệ nữa rồi.
Lúc này, đám đông đã không còn bàn tán gì về Lâm Tam nữa.
Bọn họ nhao nhao dặn Tần Phong phải giữ gìn sức khỏe, sau này có gì cần cứ lên tiếng, nếu giúp được, họ nhất định sẽ không từ chối.
“Tần Phong ta cứu người là vì cái tâm, không cầu báo đáp!”
Tần Phong mặt đầy chính khí, tỏ vẻ mình không cần mấy cái màn "lấy thân báo đáp" sến sẩm.
"Tần Phong, quả đúng là bậc anh hùng!”
Toàn trường không khỏi cảm động rớt nước mắt.
Phải biết, bọn họ đại diện cho gần 80% thế lực Hoang Cổ. Người bình thường mà đối mặt với cái ân tình to bằng trời này, kiểu gì cũng phải tìm cách vơ vét lợi ích lớn nhất cho mình. Ai lại nói bỏ là bỏ ngay như hắn.
Trước mặt bàn dân thiên hạ, Tần Phong tuyên bố không cần báo đáp, tương đương với việc vứt bỏ cái ân huệ khổng lồ này. Tấm lòng này... thật khiến người ta khâm phục!
Điều này càng khiến họ tin chắc, Tần Phong không thể nào cấu kết với Lâm Tam, và hắn cũng là người... không ham tiền tài vật chất.
Tuy hồi nhỏ hắn có lỡ tay "đào cốt" của đệ đệ, đúng là đại nghịch bất đạo thật, nhưng hành động lần này đủ để gột rửa hình tượng tiêu cực của hắn trong lòng mọi người.
Kết hợp với việc Tần Phong đi theo Đế Tú, đột phá như điên đến mức căn cơ bất ổn, xem ra hắn đã thật lòng hối cải rồi.
Mặt Điềm Điềm đỏ ửng lên:
“Phong ca ca, vừa rồi huynh lại cứu ta. Dựa theo quy củ của Đại Mạc chúng ta...”
“Hiện tại hắn vẫn là đối tượng tình nghi!”
Mạc Đao mặt lạnh như tiền bước tới, túm lấy gáy Điềm Điềm, xách thẳng nhỏ em mình đi.
“A! Lão ca thối, thả ta ra...”
Điềm Điềm không cam lòng gào lên, trơ mắt nhìn mình bị xách đi, ngày càng xa Tần Phong.
"Lão đại, sao lại từ bỏ ân tình đó!?"
Thiên Quân, Vạn Mã lẽo đẽo theo sau Tần Phong, nghi ngờ hỏi.
Theo bọn họ thấy, lý do Tần Phong mạo hiểm quay lại hiện trường vụ án chính là để đám người này nợ hắn một cái ân tình.
Nhưng giờ Tần Phong nói bỏ là bỏ, khiến bọn họ không hiểu nổi hắn đang tính toán cái gì.
“Động não lên, não các ngươi để mọc rêu à!”
Tần Phong tức đến mức chỉ muốn vỗ vào đầu hai thằng đệ, "hận rèn sắt không thành thép" mà nói: “Các ngươi nghĩ cái ân tình này có thể khiến bọn họ liều mạng vì chúng ta sao!?”
"Ờ..."
Thiên Quân, Vạn Mã lắc đầu như bổ củi, biểu thị tuyệt đối không thể nào.
Tần Phong cứu mạng họ thật, nhưng bảo họ liều mạng vì Tần Phong á? Nằm mơ! Trừ phi liên quan đến lợi ích của chính họ, không thì nhiều lắm cũng chỉ là ủng hộ Tần Phong về mặt tinh thần thôi.
Tần Phong hỏi vặn lại:
"Đã thế, cái loại ân tình 'hữu danh vô thực' này ta cần làm quái gì!?"
Thiên Quân ngập ngừng:
"Nhưng lão đại, đã không vì ân tình, vậy sao phải mạo hiểm quay lại? Chúng ta chuồn thẳng khỏi hiện trường chẳng phải an toàn hơn sao?”
"Đúng đó!"
Vạn Mã liếc mắt về phía Lâm Tâm Nhi đang đứng cách đó không xa. Bọn họ thật sự không hiểu nổi Tần Phong làm vậy để làm gì.
Nếu bọn họ vơ vét xong rồi chuồn thẳng, thì căn bản đã không bị ai nghi ngờ, càng không trở thành một trong các đối tượng tình nghi.
Tần Phong đột nhiên nghiêm túc nói:
"Ta quay lại, chính là vì muốn bọn họ nợ ta một ân tình!"
"Phụt..."
Thiên Quân, Vạn Mã suýt hộc máu, hoàn toàn bị lão đại nhà mình làm cho xoắn não.
Mới giây trước còn nói không thèm ân tình, giây sau đã bảo quay lại vì ân tình. Rốt cuộc trong mồm lão đại, câu nào là thật, câu nào là giả đây!?