Tôi không hề biết trước, hoàn toàn không phòng bị gì, chỉ lặng lẽ đối diện với ánh mắt của anh ta.
Ánh mắt anh ta sâu thẳm nhìn tôi, nơi khóe mắt đã bắt đầu ửng đỏ.
“Sao lại gầy đến thế này?”
Anh ta đưa tay, dường như muốn chạm vào má tôi, nhưng tôi né tránh.
Bàn tay Giang Bách Sinh lơ lửng trong không trung, hồi lâu sau mới lúng túng rút về.
Đúng lúc ấy, từ trong phòng ngủ ló ra một cái đầu nhỏ — là Nhân Nhân đang lén nhìn.
Viền mắt Giang Bách Sinh càng đỏ hơn.
Anh ta vẫy tay.
“Lại đây, để ba ôm con nào.”
Nhân Nhân bước lại gần, nhưng vẫn nép sau lưng tôi, ánh mắt mang theo cảnh giác.
“Ba… chẳng phải đã c/h/ế/t rồi sao?”
Tôi gượng gạo cười.
Những năm qua, Giang Bách Sinh cũng từng muốn gặp Nhân Nhân, nhưng đều bị tôi từ chối.
Một chút tình cha rời rạc vụn vỡ, với tôi, có cũng như không.
Có lẽ vì đã có con trai, cũng có lẽ do cảm thấy áy náy, nên anh ta không ép buộc, chỉ thỉnh thoảng lúc gửi tiền chu cấp mới bảo tôi chụp vài tấm hình Nhân Nhân.
Giờ phút này, anh ta bày ra gương mặt đau khổ, đem từng món quà đặt trước mặt con bé, giọng nghẹn lại.
“Ba thật sự đáng c/h/ế/t. Sau này, ba sẽ bù đắp tất cả những gì thiếu nợ con.”
Có lẽ vì m/á/u mủ tình thân, Nhân Nhân nhanh chóng không còn sợ nữa.
Giang Bách Sinh rất biết cách dỗ trẻ, kinh nghiệm cũng nhiều, chẳng mấy chốc đã khiến con bé cởi mở hơn.
Đêm xuống, Nhân Nhân ngủ say, nhưng Giang Bách Sinh vẫn ngồi lì trên ghế sofa, không có ý định rời đi.
“Muộn rồi.”
Tôi nhạt nhẽo ra lệnh đuổi khách.
Anh ta lại có phần ngượng ngùng dịch gần tôi hơn.
“Tĩnh Uyển, có vài lời, dù nói ra chẳng còn ý nghĩa gì, nhưng anh vẫn muốn nói với em.”
Tôi lạnh lùng nhìn, không đáp.
Khóe mắt anh ta ửng đỏ, ngập ngừng mở miệng.
“Lần đó với San San, thật sự chỉ là một sai lầm.
Hôm đó anh uống say, anh thề chỉ có một lần.”
Anh ta cúi gằm mặt, vẻ suy sụp.
“Anh cũng không biết sao lại trùng hợp thế, cô ấy liền có thai.
Thật ra, bất kể quá khứ hay hiện tại, người anh yêu nhất vẫn luôn là em.”