Nữa Năm Còn Lại
Trên con phố đi bộ mà thời sinh viên tôi thích nhất, quả nhiên tôi nhìn thấy Lý San San.
Cô ấy vẫn như xưa, ngoài ba mươi rồi mà chẳng hề thấy già.
Vẫn buộc kiểu tóc búi củ tỏi ngày trước cô thích, bên cạnh là một cậu nhóc mặc áo gile nhỏ.
Thấy tôi, hốc mắt cô đỏ lên trong thoáng chốc, rồi lập tức kéo cậu bé chạy về phía tôi, thân thiết khoác lấy tay tôi.
“Cậu làm sao mà gầy thế? Gầy đi nhiều quá, thật ghen tị.”
Cô nhìn tôi đầy vui vẻ, nụ cười sáng rỡ như thể chúng tôi vẫn còn là đôi bạn thân thiết ngày nào, chưa từng xảy ra chuyện dơ bẩn ấy.
Cô mỉm cười xoa đầu Nhân Nhân.
“Đây là Nhân Nhân phải không? Thật xinh, y như trong ảnh, đáng yêu lắm.”
Ngay sau đó, cô chỉ vào cậu bé bên cạnh.
“Đây là Tiểu Kiệt.
Tiểu Kiệt, mau chào dì và chị đi.”
Đây là lần đầu tôi gặp Tiểu Kiệt. Nhìn gương mặt cậu bé có vài nét giống Nhân Nhân, lòng tôi trào dâng vị ngọt đắng lẫn lộn.
Cuối cùng, tôi chỉ máy móc xoa đầu nó, rồi lấy từ trong túi ra món quà đã chuẩn bị sẵn.
Nhân Nhân chỉ lớn hơn Tiểu Kiệt nửa tuổi.
Hai đứa nhỏ nhanh chóng trở nên thân thiết, tay trong tay nhảy nhót khắp nơi.
Lý San San vẫn như ngày trước, nói nhiều không dứt, dọc đường ríu rít trò chuyện.
Hầu hết thời gian, tôi chỉ lặng lẽ lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu phụ họa.
Buổi trưa, hai đứa nhỏ đòi ăn McDonald’s.
Chúng tôi tiện đường tìm một quán.
Thật sự được ăn, nhưng cả hai nhóc chỉ lơ đãng gặm mấy miếng rồi kêu no, lập tức chạy đến khu trò chơi góc phòng.
Trẻ con mà, ham chơi hơn ăn.
Tôi và Lý San San vẫn ngồi tại chỗ, chống cằm, cười nhìn bọn nhỏ từ xa.
Tiểu Kiệt chạy vội quá, chẳng mấy chốc đã ngã nhào vào đám bóng nhựa.
Nhân Nhân kéo nó dậy, còn không quên thổi lên bàn tay bị đau.
Lý San San bật cười.
“Thằng bé này lúc nào cũng hấp tấp, y hệt cha nó.”
Không khí bỗng trở nên gượng gạo.
Cô ý thức được mình lỡ lời, vội thu lại nụ cười, gương mặt lộ vẻ hối hận.
Tôi chỉ nhạt nhẽo cười.
“Không sao, chuyện đã qua rồi.”
Lý San San là bạn thân từ nhỏ đến lớn của tôi.
Khi tôi sinh Nhân Nhân, bất ngờ phát hiện bụng cô cũng lớn dần.
Tôi thật lòng mừng cho cô.
Cho đến khi…
Biết cha đứa bé chính là chồng tôi.
Khi ấy tôi nghĩ, cho dù không phải là cô, tôi cũng đã đau đớn đến tột cùng rồi.
Sau trận khóc lóc điên loạn, ngay trong tháng ở cữ, tôi nộp đơn ly hôn.
Nhân Nhân đương nhiên theo tôi.
Tôi một mình nuôi con, không muốn vướng bận thêm chút gì với bên kia.
Cho đến tận bây giờ, tôi buộc phải tìm đến cô.
Hít sâu một hơi, tôi ngẩng lên nhìn Lý San San.
“Sau này, Nhân Nhân e rằng phải sống cùng Giang Bách Sinh.”
Tôi lo lắng nhìn phản ứng của cô, sợ trong ánh mắt cô hiện lên chút khinh thường nào đó.
Lý San San hơi ngạc nhiên.
“Sao thế? Cậu không nuôi Nhân Nhân nữa sao?
Đừng hiểu lầm, Bách Sinh là ba con bé, đương nhiên có trách nhiệm chăm sóc.
Chỉ là trước đây mình thấy cậu rất ghét cho hai người gặp nhau, sao giờ lại đột nhiên…”
“Tớ sắp c/h/ế/t rồi.” – Tôi thẳng thừng nói.
Ánh mắt Lý San San thoáng hoảng hốt.
Cô miễn cưỡng cười: “Cậu nói linh tinh gì vậy?”
Tôi lặng lẽ lấy từ trong túi ra tờ phiếu xét nghiệm, đặt trước mặt cô.
“Tớ biết với ba người các cậu, Nhân Nhân là dư thừa.
Nhưng bây giờ, tớ thực sự không còn cách nào khác.”
Lý San San nhìn tờ giấy với vẻ khó tin, ngẩng đầu lên, mắt đã đỏ hoe.
Giọng cô run rẩy.
“Sao… sao lại thế? Cậu còn trẻ thế này…”
Tôi cười cay đắng, lấy ra một chiếc nhẫn kim cương.
“Đây là nhẫn cưới trước kia Giang Bách Sinh mua cho tớ, thật ra vốn dĩ chẳng thuộc về tớ.
Giờ, đưa lại cho cậu. Chúc hai người hạnh phúc.”
Nước mắt Lý San San tuôn rơi.
Cô nghẹn ngào, từng chữ đứt quãng.
“Tĩnh Uyển, tin hay không thì tùy, nhưng cậu vẫn luôn là người bạn thân nhất của tớ.
Thật ra, trước khi cậu và Bách Sinh ở bên nhau, tớ đã thích anh ấy rồi.
Vì cậu, tớ luôn kìm nén tình cảm ấy.
Sau khi chuyện kia xảy ra, tớ vẫn luôn áy náy.
Tớ sợ cậu đau lòng, nhưng lại không nỡ bỏ đứa bé.
Sau này, cậu tránh mặt tớ.
Tớ tìm cậu, không phải vì mong được tha thứ, chỉ muốn làm chút gì đó để chuộc lỗi thôi.”
“Tớ tha thứ cho cậu rồi.” Tôi bất chợt nói.
“Tớ không cần cậu phải chuộc lỗi cho mình, chỉ cầu xin cậu một việc.
Vì tình bạn bao năm qua, sau khi tớ không còn nữa…”
Những giọt nước mắt mặn chát chảy dài trên má tôi.
“Cậu có thể đối xử tốt với Nhân Nhân hơn một chút không?
Xin cậu… hãy thương lấy con bé.”
Tôi ôm mặt, nhưng nước mắt vẫn tràn qua kẽ tay.
Lý San San khóc, đứng dậy, đi đến ôm chặt lấy tôi.
“Tớ sẽ làm.
Tớ thề, nhất định sẽ làm.”
Bạn đang đọc truyện trên Truyencom.com