Tưởng phủ phương Nam, một quản sự vui mừng bẩm báo với Tưởng lão gia: “Lão gia, mười vạn cân bạch sa đường đã bán hết cả rồi. Lần này thị trường có thêm nhiều bạch sa đường giá rẻ như vậy, e là bạch sa đường của Thượng gia năm nay khó bán. Hơn nữa, nhà ta còn thu hồi được cả vốn bạch sa đường nữa, quả nhiên Lão gia cao minh!”
“Không ngờ bán nhanh đến vậy, đám người này vơ vét đồ rẻ tiền cũng nhanh thật. Lần này bạch sa đường của Thượng gia cứ để đó mà mốc meo đi!” Tưởng lão gia gằn giọng nói.
Bên Thượng phủ, lúc này Thẩm Hiểu Văn lại đưa thêm năm ngàn cân bạch sa đường tinh phẩm đến cho Thượng lão gia bán.
“Tam thiếu phu nhân, ta nghe hạ nhân nói rằng nàng đã cho người mua hết bạch sa đường của Tưởng gia, chuyện này chắc không phải thật chứ?” Thượng lão gia thấy Thẩm Hiểu Văn thì vội vàng hỏi.
“Thượng lão gia, là thật đó, ta đã mua hết rồi.” Thẩm Hiểu Văn đáp.
“Nàng mua nhiều bạch sa đường như vậy làm gì? Hơn mười vạn cân đó bán ra, số bạch sa đường tinh phẩm trong tay nàng, e rằng cũng chẳng dễ bán nổi nữa!” Thượng lão gia lo lắng.
“Thượng lão gia không cần lo lắng. Thực ra bạch sa đường tinh phẩm của ta là được tinh luyện từ loại bạch sa đường thông thường này mà thành. Thế nên trong tay ta căn bản không có hàng tồn kho, mấy ngày nay ta đang lo không có đủ đường để làm đây! Hiện giờ mua được bạch sa đường của Tưởng gia với giá vốn đối với ta mà nói chẳng khác nào lộc trời cho, ta cầu còn không được!” Thẩm Hiểu Văn cười nói.
“Hahaha! Thì ra là vậy. Cái lão họ Tưởng đó tự cho mình là thông minh, nếu hắn ta biết được chuyện này e là sẽ tức c.h.ế.t mất.” Thượng lão gia cười hả hê.
Quả nhiên không lâu sau, Tưởng lão gia thật sự đã tức giận. Bạch sa đường của Thượng gia được bán với giá gấp đôi, vì phẩm chất tốt nên bán rất chạy ở khắp các nơi. Trong khi đó, nhiều bạch sa đường của Tưởng gia được bán ra lại không hề tạo ra chút tiếng vang nào. Tưởng lão gia trăm mối không thể giải, rốt cuộc bạch sa đường của Tưởng gia đã đi đâu hết rồi?
Thẩm Hiểu Văn giao hàng xong thì chuẩn bị về Hưng Vinh Trấn, nhưng Thượng lão gia lại cho hạ nhân mang một giỏ lớn Tỳ Bà đến nói: “Tam thiếu phu nhân, đây là lô Tỳ Bà đầu tiên trong năm nay chín ở vườn nhà ta. Giống Tỳ Bà nhà ta rất tốt, luôn chín sớm nhất mỗi năm. Nàng mang về ăn thử cho biết, món này chỉ có ở phương Nam chúng ta mới có mà thôi.”
Thẩm Hiểu Văn nhìn Tỳ Bà, thấy đây đúng là đồ tốt! Nhuận phổi chỉ khái , kiếp trước nàng rất thích ăn, nhưng từ khi đến đây thì chưa từng được nếm thử. Thế nên nàng cảm kích nói: “Ta thật sự chưa từng ăn qua! Vậy đa tạ Thượng lão gia.”
Tiểu Võ dễ dàng vác giỏ Tỳ Bà lên lưng, Thẩm Hiểu Văn liền cáo từ rời đi.
Sau khi về, Thẩm Hiểu Văn chia Tỳ Bà cho tất cả mọi người cùng ăn. Các hạ nhân chưa từng ăn Tỳ Bà bao giờ, ai nấy đều vô cùng vui vẻ.
Thẩm Hiểu Văn cũng nóng lòng nếm thử một quả. Có lẽ do là lô Tỳ Bà đầu tiên nên không được ngọt lắm, hơi chua, nhưng nước quả thì rất đầy đặn.
Thượng lão gia cho quá nhiều Tỳ Bà, qua hai ngày nhiều người như vậy vẫn không ăn hết. Thẩm Hiểu Văn nhìn thấy vẫn còn hơn nửa giỏ Tỳ Bà, nghĩ không nên lãng phí, lại nhìn thấy rất nhiều bạch sa đường trong sân, nàng liền nảy ra ý nghĩ chi bằng đem số Tỳ Bà này làm thành kẹo.
Kẹo Tỳ Bà chế biến đơn giản, chỉ cần lột vỏ, bỏ hạt, ép lấy nước rồi thêm đường vào đun sôi là được. Chỉ trong một buổi sáng, Thẩm Hiểu Văn đã làm hết nửa giỏ Tỳ Bà thành từng viên kẹo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Loại kẹo này trẻ con hẳn là rất thích ăn. Thẩm Hiểu Văn quyết định mang tất cả về Thẩm gia cho mấy đứa trẻ con của các ca ca nàng ăn. Nàng lại nghĩ đến việc Thượng lão gia đã chiếu cố nàng ở phương Nam, bản thân nên bày tỏ lòng biết ơn, cháu trai cháu gái nhà ông ấy chắc cũng thích kẹo, nên nàng gói một túi lớn kẹo Tỳ Bà, lập tức sai người mang đến Thượng lão gia.
Nhưng không ngờ hôm sau Thượng lão gia lại đích thân đến, Thẩm Hiểu Văn vô cùng ngạc nhiên, vội vàng mời Thượng lão gia vào đại sảnh.
“Tam thiếu phu nhân, viên kẹo hôm qua nàng gửi đến có phải làm từ Tỳ Bà nhà ta không?” Thượng lão gia vừa ngồi xuống đã vội hỏi.
“Phải đó ạ! Cháu trai cháu gái nhà ngài có thích không?” Thẩm Hiểu Văn cười hỏi.
“Ôi chao! Thích lắm, suýt chút nữa là đ.á.n.h nhau để tranh giành thêm vài viên kẹo rồi. Tỳ Bà này bọn trẻ ăn nhiều, sớm đã thấy ngán, nhưng loại kẹo có vị Tỳ Bà này thì chúng nó lại quý hiếm vô cùng.” Thượng lão gia lớn tiếng nói.
“Vậy thì tốt rồi. Kẹo Tỳ Bà này chỉ khái nhuận phổi, chúng ăn cũng có lợi. Không biết hôm nay Thượng lão gia đến đây có việc gì không?” Thẩm Hiểu Văn hỏi.
Hạt Dẻ Nhỏ
“Tam thiếu phu nhân, có lẽ nào ta đến đây lại không phải vì thứ kẹo Tỳ Bà này! Cái kẹo Tỳ Bà này còn ngon hơn kẹo bán ngoài chợ nhiều, mấy đứa nghịch ngợm nhà ta còn thích như vậy, nếu đem đi các nơi bán chắc chắn sẽ rất được hoan nghênh.” Thượng lão gia phấn khích nói.
“Thượng lão gia, Tỳ Bà ở phương Nam này có nhiều không?” Thẩm Hiểu Văn hỏi.
“Tỳ Bà ở phương Nam này thì nhiều vô số kể! Nhiều nhà trong thôn trồng ngay trước cửa, ở phương Nam chúng ta mua giá cũng không đắt. Tỳ Bà nhà ta mỗi năm đều ăn không hết, phần lớn đều bị thối rữa trên cây. Nếu thu mua hết về làm thành kẹo Tỳ Bà, trong hai tháng này làm sao cũng thu được mấy vạn cân, đến lúc đó làm thành kẹo tinh phẩm bán giá cao, chúng ta vẫn có thể kiếm được một món hời lớn.” Thượng lão gia hăm hở nói.
Thẩm Hiểu Văn cứ tưởng Tỳ Bà là thứ ngày thường khó ăn được, chỉ có nhà giàu mới có! Nào ngờ ở phương Nam lại nhiều đến vậy. Thế thì số tiền này nhất định phải kiếm rồi, nàng cười nói: “Thượng lão gia, ta không quen thuộc phương Nam, chi bằng ngài đứng ra sắp xếp việc thu mua Tỳ Bà, còn bên ta sẽ chịu trách nhiệm làm thành kẹo Tỳ Bà, sau đó cùng với bạch sa đường vận chuyển đến chỗ ngài để bán.”
“Không thành vấn đề, chuyện nhỏ thôi. Vậy nàng mau chuẩn bị sẵn sàng đi, ngày mai ta sẽ hái hết số Tỳ Bà chín trong vườn nhà, ngày kia sẽ đưa đến hết.” Thượng lão gia vội vàng nói.
Đợi Thượng lão gia đi rồi, Thẩm Hiểu Văn liền nghĩ đến những thứ cần thiết để làm kẹo Tỳ Bà. Nếu đã đi theo con đường kẹo tinh phẩm, thì bề ngoài phải thật thu hút, hình dáng phải độc đáo khác biệt. Suy đi tính lại, Thẩm Hiểu Văn quyết định làm thành kẹo mút có hình dáng.
Thế là Thẩm Hiểu Văn lập tức ra ngoài đến chỗ thợ mộc trong trấn, nhờ ông ta làm trước vài cái khuôn có hình dáng, rồi lại làm rất nhiều que gỗ nhỏ có kích thước tương đương tăm xỉa răng. Vì những thứ này không tốn vật liệu và đơn giản, thợ mộc dùng vật liệu thừa còn lại của việc làm mộc, chỉ lát sau đã làm xong mấy cái.
Thẩm Hiểu Văn mang về, dùng bạch sa đường nấu thành mật đường rồi đổ vào khuôn thử nghiệm. Sau đó nàng đặt một đầu que gỗ nhỏ vào giữa mật đường. Chẳng mấy chốc, mật đường đông lại thành những khối kẹo với nhiều hình thù khác nhau. Thẩm Hiểu Văn giật nhẹ que gỗ, một chiếc kẹo mút hình gà con đã hoàn thành. Nàng lại kéo một chiếc kẹo hình đầu thỏ, cũng dễ dàng ra khỏi khuôn.
Thấy cái khuôn này quả thực có thể làm ra kẹo thành công, Thẩm Hiểu Văn lập tức dặn dò Tiểu Võ đi tìm thợ mộc khi nãy làm thêm năm trăm cái khuôn nữa. Còn về những que gỗ nhỏ, thì phải tìm thêm vài thợ mộc khác cùng làm, làm sao cũng phải làm trước một vạn cái mới được.