Thấy ta tới, tay nàng cũng chỉ nhàn nhạt vuốt ve A Thu.
Nàng hỏi ta: “Diên nhi, sang năm ngươi chẳng phải là hai mươi bốn rồi sao?”
Ta hơi sững lại, ngẫm tính một chút.
Nếu tính theo tuổi mụ, quả thật là vậy…
“Ngươi có muốn xuất cung không?” – Quý phi nương nương hỏi.
Ta nghe rõ ràng tiếng tim mình đập mạnh.
Khoảnh khắc ấy, ta chợt nhận ra ý thức còn sót lại của thân thể này, nàng đang thúc giục ta nói ra câu trả lời ấy…
Nhưng Quý phi nương nương bỗng nói: “Thôi, đến lúc đó rồi hẵng nói."
Chúng ta đều biết, thời khắc ngầm hiểu ấy rồi cũng sẽ đến.
Tháng chạp, tuyết lớn phủ đầy trời.
Bụng của Quý phi nương nương đã hơi nhô ra.
Gương mặt nàng có phần phù nề, nhìn ra ngoài khung cửa đầy tuyết, ánh mắt ngẩn ngơ.
“Diên nhi, ta có đẹp không?”
“Dĩ nhiên là nương nương đẹp rồi.”
“Nếu ta đẹp, vì sao nàng lại chẳng chịu quay về?”
Ánh mắt nàng ngây dại, cúi đầu nhìn vào bụng mình.
Chúng ta đều không nhắc đến “nàng” kia là ai.
Có những nữ nhân, cả đời hiển hách vinh hoa, hay kiêu ngạo rực rỡ, cuối cùng đều chôn dưới lớp hào quang ngút trời.
Hồng Trần Vô Định
Nhưng dưới ngọn lửa sôi dầu, dưới hoa gấm rực rỡ, là nỗi đau và bí mật mà chẳng ai chạm đến được.
Có lẽ, vào ngày thất tinh liên châu, nàng cũng từng hướng lên trời mà khấn nguyện.
Giữa mùa đông tuyết trắng, năm được mùa sắp tới.
Có lẽ, sang năm, chúng ta sẽ gặp được “nàng” ấy.
26
Quý phi nương nương mang thai chín tháng, hạ sinh một hoàng tử.
Hoàng thượng vui mừng khôn xiết, ban thưởng hậu hĩnh cho lục cung.
Quý phi nương nương vốn cũng nên vui, nhưng khi ta đem tin này báo cho nàng, trên gương mặt kiều diễm tái nhợt của nàng lại thoáng hiện một tia bi thương.
Đêm ấy, ta ở lại trông chừng nàng, lại nghe thấy nàng nói mớ:
“Quan Âm Nô, con vẫn không chịu tha thứ cho mẫu phi sao…”
Nghe thấy cái tên ấy, ta khẽ sững người.
Hồi lâu, ta lại chẳng nỡ đánh thức, chỉ nhẹ nhàng buông rèm xuống, bỏ thêm một vị hương vào lư hương.
Loại hương này là vật mới được đưa vào cung, gọi là “Hồi Mộng”.
Thấy nương nương đã ngủ yên, ta rón rén bước ra ngoài.
Trương ma ma đang trông chừng nhũ mẫu chăm sóc tiểu hoàng tử, thấy ta đi ra liền kéo ta sang một bên.
“Ngươi xem nương nương thế nào rồi?”
Trương ma ma là người lâu năm bên cạnh quý phi, ta liền nói thật.
Bà nghe xong liền thở dài:
“Tam công chúa mất sớm, đó vẫn luôn là vết thương trong lòng nương nương. Nếu lần này lại là công chúa, nương nương có lẽ còn thấy dễ chịu hơn một chút. Nhưng khổ thay… lại là một hoàng tử.”
Trương ma ma tiếp lời:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Nương nương từng tìm người của Khâm Thiên Giám hỏi, Giám chính nói nếu vào ngày Thất tinh liên châu mà thành tâm khấn nguyện, biết đâu sẽ thành.”
“Chỉ là, nay lại là hoàng tử… tức là tiểu công chúa không muốn quay về rồi!”
Nói đến đây, khóe mắt bà đã tuôn dòng lệ nóng.
“Nó không muốn trở lại, nương nương cũng vì thế mà đau lòng."
Ta lặng lẽ không nói gì.
Chuyện này, xưa nay vốn là tin thì có, không tin thì không.
Ta làm sao có thể luận giải hết sự huyền hoặc trong số mệnh đây?
Chỉ đành an ủi bà mấy câu, bảo đừng để tiếng khóc lọt vào tai quý phi.
Dù sao quý phi nương nương vẫn còn trẻ.
Còn trẻ, tức là vẫn còn hy vọng.
27
Tiểu hoàng tử ra đời được hai tuần, hoàng hậu nương nương mới đến.
Những ngày qua, các phi tần thân cận với quý phi nương nương đều đã đến thăm.
Chỉ riêng hoàng hậu nương nương vẫn chưa xuất hiện.
Ta vốn tưởng nàng sẽ không đến.
Thế nhưng, nàng vẫn đến.
Cung nữ bên cạnh hoàng hậu nương nương là La Thanh, đưa hộp lễ vật cho ta.
Ta khẽ mở ra xem, là một miếng bạch ngọc dương chi vô giá, được chạm khắc thành khóa Trường Mệnh.