Những Năm Ta Làm Cung Nữ

Chương 17



Quý phi vẫn uể oải chán chường, chúng ta tuy rảnh rang nhưng đãi ngộ lại kém hẳn đi.

 

Đám nô tài ở ngự thiện phòng vốn quen thói lười biếng.

 

Dù Kim Chi đã ba lần bốn lượt thúc giục, còn giở đủ mánh khóe chanh chua, nhưng đồ ăn đưa tới vẫn ngày một tệ hơn.

 

Ban đầu còn miễn cưỡng chịu được, về sau chỉ còn lại cháo trắng.

 

Dĩ nhiên, chủ tử vẫn được ăn ngon.

 

Chỉ là ta thấy Quý phi nương nương phen này bị tổn thương nặng, gầy rộc đi trông thấy.

 

Hồng Trần Vô Định

Ta ăn cháo lạt rau dưa cũng sắp gầy tong teo rồi!

 

Cuối cùng, ta không nhịn được nữa.

 

Một hôm, mượn danh hầu hạ, ta tiến lại gần Quý phi.

 

Nàng chỉ ăn được vài đũa, liền không muốn dùng nữa.

 

“Có phải món hôm nay không hợp khẩu vị nương nương?”

 

“Không phải.”

 

“Vậy hẳn là nương nương có tâm sự?”

 

Quý phi mím môi: “… Xem như là vậy đi.”

 

Ta mạnh dạn nói: “Trông tiết trời chẳng mấy chốc sẽ se lạnh, nương nương mà cứ như vậy chẳng phải chuyện hay. Lỡ như thật sự ‘người gầy hơn hoa cúc’ thì biết làm sao đây.”

 

“Lanh miệng.”

 

Quý phi bị ta chọc ghẹo, tâm tình quả nhiên khá hơn đôi chút.

 

Nhưng chẳng mấy chốc, sắc mặt nàng lại ủ rũ.

 

Giữa mùa hè nóng bức, nàng lại giống hệt một nhành thược dược bị hong khô, từ cành đến nhụy đều toát ra vẻ tàn úa rã rời.

 

Nàng hỏi ta: “Diên nhi, Đại công chúa ở trong phủ thế nào?”

 

Ta hơi khựng lại, rồi vẫn thành thật đáp: 

 

“Công chúa rất tốt, phò mã yêu thương, kẻ khác kính trọng.”

 

“Thật tốt quá.” – Quý phi nương nương nói.

 

Nhưng những giọt lệ lại lăn dài từ gò má trắng muốt của nàng.

 

“Nếu Quan Âm Nô của ta còn trên đời, ắt hẳn cũng sẽ được như vậy."

 

Quan Âm Nô, chính là nhũ danh của Tam công chúa do Quý phi nương nương sinh ra.

 

Trong cung trẻ con vốn ít, nhưng phi tần địa vị cao hầu như ai cũng có con bên mình.

 

Quý phi ngoài miệng vẫn tỏ vẻ chẳng thèm để ý.

 

Nhưng khi thấy Tứ công chúa chạy ào vào lòng Hiền Quý phi, ánh mắt nàng vẫn thoáng hiện nét hâm mộ.

 

Giây phút ấy, ngay cả ta cũng sinh lòng thương cảm cho nàng.

 

Hẳn là khi ấy, Quý phi nương nương đau đớn đến cực hạn.

 

Ta chưa từng mất đi con, nhưng ta từng bị bỏ rơi, mà nỗi đau khắc vào tận xương tủy ấy còn hơn bất cứ sự đau đớn nào khác.

 

Vậy nên, khi Quý phi thất thố bật khóc nức nở lúc này.

 

Ta đã làm một hành động vượt quá bổn phận.

 

Ta ôm lấy nàng, nhẹ vỗ sau lưng, dùng cái ôm lặng lẽ để an ủi nàng.

 

Lúc này không phải Diên nhi đang an ủi Quý phi.

 

Mà là linh hồn xuyên qua nghìn năm kia, đang ôm lấy và vỗ về Trương Uyển Mi – người mẹ mất con.

 

Quý phi nương nương nức nở, rồi dần dần ngừng khóc.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta khẽ nói với nàng: “Nương nương, chuyện hôm nay ta sẽ không nói cho ai biết.”

 

"Ai cần ngươi… ngươi…"

 

Quý phi nương nương giống hệt một con mèo Ba Tư quý hiếm, xinh đẹp nhưng khó gần.

 

Ngoại trừ bệ hạ và người trong cung của mình, nàng chẳng hề để tâm tới ai.

 

Vậy mà hôm nay, nàng lại hoàn toàn bộc lộ mọi yếu đuối của mình trước mặt ta.

 

Ta nghĩ… ta không thể phụ nương nương.

 

Vì vậy, ta cố gắng lục tìm trong ký ức những kiến thức từng đọc về “trầm cảm sau sinh”.

 

Ta muốn tìm ra cách giải quyết.

 

Nhưng đúng lúc ấy.

 

Quý phi nương nương lại như thể tự mình hiểu ra điều gì, mà phấn chấn trở lại.

 

Nàng lau khô nước mắt, vấn lại mái tóc đen, điểm chút phấn mới do ta chế.

 

Mấy tháng trời, nàng lần đầu bước ra khỏi Thừa Hỉ cung.

 

Nàng dùng hành động để nói cho tất cả mọi người biết.

 

Rằng Trương Quý phi từng được sủng ái nhất hậu cung, đã trở lại.

 

25

 

Giữa ngày hè oi ả, Thứ sử Việt Châu tiến cống mấy vũ nữ Giang Nam, dáng người uyển chuyển, dung mạo thanh tú, rất hợp ý hoàng thượng.

 

Ta liền đem mười mấy năm kinh nghiệm chơi trò chế tác trang điểm của mình ra vận dụng.

 

Lấy cảnh hồ sen xanh mát, lá biếc sum suê nơi ngự hoa viên làm cảm hứng, tạo nên một phong cách trang điểm thanh tân, nhẹ nhàng.

 

Hoàng thượng xem xong, trong lòng vui mừng khôn xiết, liên tiếp lưu lại Thừa Hỉ cung ba ngày.

 

Khi một tiểu quốc Tây Vực cử sứ giả sang triều cống, mang theo hàng chục xe cống phẩm cùng mấy vũ nữ.

 

Sứ giả cung kính hành lễ, nhưng vẫn ẩn chứa chút kiêu ngạo:

 

“Quốc gia của quý triều cái gì cũng có, chỉ là nữ tử lại thiếu một phần phong tình.”

 

Quả nhiên, Hoàng thượng nhìn hậu cung toàn những phi tần tuân theo quy củ, dần dần cũng thấy chán.

 

Ta bèn cùng La Tụ tự tay cắt may một bộ y phục dị vực.

 

Lấy cảm hứng từ thiên nữ phi thiên trong bích họa Đôn Hoàng, vừa trang nghiêm lại vừa thần thánh.

 

Hoàng thượng dạo chơi trong ngự hoa viên, vừa thấy Thu Thu mặc dị phục liền bị hấp dẫn:

 

“Con mèo này ăn mặc cũng kỳ lạ thật.”

 

Đến khi vào Thừa Hỉ cung, Quý phi nương nương đang múa trên nguyệt đài.

 

Lần này, Hoàng thượng ở lại liền tám ngày!

 

Tháng bảy, trời bớt nóng.

 

Quý phi nương nương dần trở thành nữ nhân được sủng ái nhất hậu cung.

 

Dưới ân sủng của Hoàng thượng, nụ cười trên dung nhan nàng càng thêm khoan khoái.

 

Mãi đến tháng chín, Quý phi nương nương bỗng cảm thấy khó chịu.

 

Hoàng thượng liền sai Thái y đến bắt mạch.

 

Thái y cung kính chẩn mạch, rồi ngẩng đầu, nét mặt đầy vui mừng:

 

“Mạch trơn như châu, nương nương đã có hỉ rồi!”

 

Nhiều năm sau, Quý phi nương nương rốt cuộc lại mang thai.

 

Thừa Hỉ cung từ trên xuống dưới đều mừng rỡ vô cùng.

 

Thế nhưng đến tối, khi ta vào hầu hạ, lại thấy nàng tựa mình trên mỹ nhân tháp, thần sắc ảm đạm.