“Ờ đúng á, Hàn San còn mặt mũi gì mà nói người ta? Cổ gặp ảnh là bám riết không chịu buông kìa.”
Mẹ tôi thở dài.
“Nhưng nhà Hàn San người ta có điều kiện! Công ty to vậy, cả cái vùng này ai bì lại? Vậy mà Trần doanh trưởng còn không thèm để mắt, thì con gái tôi có cửa gì chứ?”
“Chạy tới tận doanh trại người ta, rồi bị đuổi về thì sao? Nghĩ tới thôi tôi cũng muốn độn thổ thay nó.”
Những lời nói càng lúc càng quá trớn, tôi xấu hổ muốn chui xuống đất, ngón chân quắp chặt như muốn khoan một cái lỗ để trốn thoát.
“Mẹ——”
Mẹ tôi quay lại, vừa thấy tôi liền giật mình nhảy dựng lên.
“Tiểu Tình, con——”
“Ái chà, Trần doanh trưởng cũng tới! Mời mời ngồi, cực quá còn đích thân đưa Tiểu Tình về tận nơi.”
Dì họ luống cuống dọn dẹp chỗ ngồi, mặt đầy áy náy.
Mẹ tôi liếc nhìn Trần Hoài một cái, ánh mắt sáng lên, rồi nhanh chóng quay sang… lườm tôi cháy mặt.
“Ơ… Trần doanh trưởng, ngại quá, làm phiền cậu còn phải đích thân đưa con bé về.”
Mẹ tôi rụt rè bước tới trước mặt Trần Hoài.
“Chứ thật ra con bé Tiểu Tình nhà tôi bình thường ngoan lắm, nó tốt tính lắm, lại còn là giảng viên đại học nữa cơ. Ở trường Đại học Hạ Đại đấy, ngay thành phố bên cạnh thôi, cậu nghe qua chưa?”
Trần Hoài khẽ gật đầu, rồi ngay trước mặt bao nhiêu người, nắm lấy tay tôi.
“Em ấy rất tốt.”
Tất cả mọi người xung quanh đều tròn mắt, nhìn chằm chằm bàn tay hai đứa tôi đang đan vào nhau với vẻ mặt không thể tin nổi.
“Mẹ, con quên giới thiệu, đây là Trần Hoài, bạn trai con.”
Mẹ tôi há hốc mồm.
“Bạn trai? Hai đứa quen nhau lâu chưa?”
Trần Hoài: “Một—”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Một năm rồi!”
Tôi lập tức cắt ngang lời anh, còn lén nhéo nhẹ vào lòng bàn tay anh.
Nếu mà nói mới quen được một tháng thì thể nào mẹ tôi cũng tra hỏi từng câu từng chữ từ giờ đến sáng mai.
Sau đó, tôi gần như bị gạt ra khỏi cuộc trò chuyện.
Trần Hoài bị mấy dì kéo vào bàn ngồi, cả đám “bà tám” vây quanh, hỏi tới hỏi lui không ngớt.
Trần Hoài tính tình rất tốt, lúc nào cũng mỉm cười, trả lời từng câu hỏi một cách chu đáo.
“Ba mẹ đều làm trong quân đội à? Người gốc thành phố Hạ à?”
Mẹ tôi thì nhìn anh từ trên xuống dưới, cười đến nỗi mặt sắp toác ra luôn rồi.
Trên đường về, tôi lái xe, mẹ ngồi ghế phụ, cứ cười khúc khích suốt dọc đường.
“Trời đất ơi, mẹ nói thiệt nha, con làm mẹ nổi hết da gà rồi đó!”
“Mẹ thôi đi được không ạ? Cười riết con muốn đ.â.m đầu vô cột điện luôn á.”
“Đúng là chó biết cắn người là chó không sủa ha, Hạ Tình ơi… Con gái mẹ ghê thật đó!”
Mẹ tôi vừa cười vừa đưa tay nhéo má tôi một cái.
Tôi lườm bà một cái.
Mẹ tôi đúng kiểu hay hạ thấp con gái nhà mình, lúc nào cũng như thể tôi không xứng với Trần Hoài vậy á.
“Sao mẹ không khen anh ấy giỏi mà cứ nói mỗi con vậy?”
“Mẹ không có ý đó mà! Con gái có điều kiện ở vùng mình thiếu gì, trai vừa đẹp vừa giỏi như Trần Hoài thì ai mà không tranh nhau giành?”
Mẹ tôi vừa lái xe vừa giải thích suốt đoạn đường.
Tới nhà, tôi mới hơi nguôi giận.
Hai mẹ con hợp sức khiêng ông bố say mèm từ ngoài vào ghế sofa.