Người Lính Của Tôi

Chương 10: Người Lính Của Tôi



Tôi mặc váy hai dây dài, tóc xõa ngang vai.

Trời oi bức, tôi đưa tay vén tóc lên sau gáy.

Mẹ tôi lập tức nhào tới với ánh mắt sắc như chim ưng.

“Ê ê ê, trên cổ con là cái gì đó? Mấy cái chấm đỏ này là cái gì vậy? Trời đất, muỗi vùng biển này đúng là độc quá!”

Mặt tôi đỏ bừng, chạy thẳng về phòng.

“Mẹ, con đi bôi thuốc đây!”

…Muỗi vùng biển, họ Trần tên Hoài.

Mẹ tôi hồ hởi mời Trần Hoài đến nhà ăn cơm, tôi gọi điện báo, anh cũng đồng ý rất nhanh.

Ba tôi còn tranh thủ đi mua sẵn rượu ngon từ hôm trước.

Sáng hôm sau, tôi với mẹ dậy sớm đi chợ mua đồ, rồi tất bật dọn dẹp nhà cửa.

Thế nhưng đến giờ ăn, Trần Hoài vẫn chưa xuất hiện.

Tôi vào phòng lấy điện thoại định gọi cho anh, mới thấy tin nhắn WeChat anh gửi từ ba tiếng trước:

“Hạ Tình, anh phải ra biển huấn luyện, ngày về chưa xác định. Chờ anh.”

Tôi cầm điện thoại, lòng chùng xuống, cảm giác hụt hẫng tràn ngập.

“Tiểu Tình, Trần Hoài tới chưa vậy? Ông Hạ, ông ra cổng chung cư đón nó một cái đi!”

“Không cần đâu ạ. Anh ấy không tới… đã ra biển huấn luyện rồi.”

Tôi nhìn mâm cơm đầy ắp trước mắt, tự dưng chẳng muốn ăn gì.

Mẹ tôi ngược lại còn quay sang an ủi tôi, bảo yêu người lính là như vậy, đặc thù công việc, phải quen dần.

Tôi cũng từng nghĩ tới chuyện tụi tôi sẽ ít gặp nhau, nhưng không nghĩ… nỗi nhớ này lại khó chịu đến vậy.

Trần Hoài ra biển là không được mang theo điện thoại.

Tôi ngày nào cũng đếm sao, trông trăng, gạch từng ngày trên lịch.

Một ngày gửi cho anh mấy chục cái tin nhắn.

Nhưng vẫn không thấy cái chấm đỏ đó hiện lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ảnh đại diện của anh… mãi mãi trong trạng thái xám xịt.

Vương Phương lại lôi tôi đi ăn đêm.

Vừa ngồi xuống đã dúi thẳng hai chai bia trước mặt tôi.

“Nhìn cái bộ dạng yêu đương như mất hồn của bà kìa. Sao? Không có đàn ông sống không nổi à?”

Cô ấy hoàn toàn không hiểu.

Nếu Trần Hoài mà tồi tệ, tôi đã không nhớ anh đến thế.

Nhưng anh lại quá tốt, cái cơ bụng đó tôi mới sờ được đúng một lần, mà giờ anh mất tích luôn rồi.

Tôi đây đang như mèo cào tim gan, từng đợt từng đợt, cô có biết không?!

“Ô, ai kìa, chẳng phải là Hạ Tình sao?”

Một đám trai gái trẻ tuổi ngồi bàn bên, Lâm Hàn San cầm chai rượu, cười cợt nhìn tôi chào hỏi.

“Hạ Tình, bà được đó nha. Trần Hoài mà cũng bị bà cưa đổ. Gọi ảnh ra đây đi, bữa nay tôi bao!”

“Hứ, bà gọi ra được thì tôi mời hết cả cái quán này luôn.”

Lâm Hàn San khựng lại, nhíu mày:

“Ý bà là gì?”

“Bạn trai nhà bà ấy đi huấn luyện ngoài biển rồi.”

Vương Phương đáp gọn lỏn.

Lâm Hàn San nhìn tôi, khóe môi nhếch lên đầy vẻ hả hê.

“Ôi dào, có gì ghê gớm đâu, chẳng qua là một người đàn ông thôi mà. Tôi giới thiệu cho bà người khác cũng được.”

Tôi vốn chẳng muốn quan tâm đến cô ta, nhưng Lâm Hàn San lại quá nhiệt tình, còn gọi nhân viên phục vụ đến gộp bàn lại.

Quán vỉa hè này kiểu bàn dài hình chữ nhật.

Bên Hàn San sáu người, cộng với bên tôi bốn người, mười người ngồi thành một hàng dài tít tắp.

May mà có một anh bạn bên đó quen với Vương Phương nên cuộc nhậu càng lúc càng ồn ào.




Bạn đang đọc truyện trên Truyencom.com