Người Khác Tu Tiên Ta Tu Mệnh, Mệnh Nữ Chủ Cũng Không Cứng Bằng Ta

Chương 719: Lừa gạt



Ánh mắt của Hạc Dương Tử dần biến thành châm biếm.

“Không hổ là huyết mạch Thiên tự của Lăng Vân Tông, chưa nói chuyện khác, chí ít cũng còn chút tự biết thân biết phận.”

Sở Lạc nhấp một ngụm trà, cười nói: “Ông nói cái khác thì còn được, nhưng tiền bối của huyết mạch Thiên tự ở Lăng Vân Tông, tính lên không biết đã vượt qua bao tầng trời rồi. Mở miệng là mắng chửi, lần sau ông độ thiên kiếp xem có qua nổi lôi kiếp hay không?”

Sắc mặt Hạc Dương Tử lập tức trở nên khó coi.

“Một kẻ hậu bối ngông cuồng như ngươi, ta đúng là lần đầu tiên gặp. Lúc một kẻ điên nổi cơn điên, ngươi giở chút khôn vặt rồi được thu vào môn hạ, chẳng lẽ ngươi còn tưởng bản thân được thừa nhận thật sao? Lợi dụng sư tôn mất trí nhớ, lại tiếp tục lợi dụng sư huynh bị tâm ma quấn thân. Người già trong tu chân giới đều nhìn ra cả rồi: hương khói của huyết mạch Thiên tự ở Lăng Vân Tông đã đứt từ năm trăm năm trước. Ngươi – kẻ đến sau  thì tính là cái thá gì?”

“Phụt…” Sở Lạc phun ra một ngụm trà, cười to: “Giờ ta thấy ông mới chính là kẻ điên.”

Sắc mặt Hạc Dương Tử càng đen kịt, đập mạnh một chưởng xuống bàn: “Vô lễ!”

Thấy trên mặt đất những sợi tơ đỏ lại lờ mờ hiện ra, có xu hướng kết thành sát trận, Tô Kỳ Mộc lập tức mở miệng: “Sư tôn, đệ tử theo người trở về.”

Ánh mắt Hạc Dương Tử mới chuyển sang nhìn hắn.

Lão quan sát người thanh niên này từ trên xuống dưới, thấy hắn vẫn ngoan ngoãn như thường, lửa giận trong lòng mới hạ xuống đôi phần.

“Về sau nhớ kỹ, không phải ai cũng xứng làm bạn. Thế giới bên ngoài chẳng có gì tốt. Ngươi học được từ trải nghiệm, thì ở Thất Trận Tông cũng có thể học được.”

“Gì cơ? Thất Trận Tông lợi hại thế thì sau này tu sĩ đi lịch luyện hết vào đó cho rồi!”

“Sở Lạc.” Tô Kỳ Mộc nhìn nàng. “Lúc sắp chia tay, có thứ cần hoàn trả lại cho ngươi.”

Hạc Dương Tử liếc nhìn, chỉ thấy trong tay áo Tô Kỳ Mộc đang nắm một chiếc ngọc bội Huyền Thạch

Ánh mắt ông ta thoáng hiện vẻ kinh ngạc. Huyềnh Thạch — chẳng phải là tập tục của Tô thị Vân Lai sao?

Sở Lạc thấy hành động ấy thì cũng cau mày: “Ngươi muốn làm gì? Đồ ta tặng ngươi, sao có thể đòi lại?”

Tô Kỳ Mộc đứng dậy, hành lễ với Hạc Dương Tử, sau đó nhìn Sở Lạc rồi bước ra ngoài.

Sắc mặt Sở Lạc cũng trở nên nghiêm túc.

Nàng tặng ngọc bội Huyền Thạch cho hắn, là muốn hắn trở thành Tô Kỳ Mộc của Tô thị, chứ không phải con rối dưới sự khống chế của Hạc Dương Tử.

Giờ Hạc Dương Tử vừa xuất hiện, hắn lại định trả lại cho nàng. Cả một đêm khắc hoa văn uổng phí rồi!

Sở Lạc siết chặt nắm đấm, lập tức đuổi theo.

【Đấm hắn một cú!】

“Ta phải đ.ấ.m hắn hai cú!”

Ra khỏi trà thất, nàng thấy Tô Kỳ Mộc đang ngồi xổm ở cuối hành lang vẽ vẽ gì đó.

Sở Lạc lặng lẽ áp sát, tung một quyền nhắm ngay sau gáy hắn, nhưng đã bị Tô Kỳ Mộc sớm phát hiện và né tránh.

Nàng lại nối tiếp thêm một quyền, lần này trực tiếp bị hắn chụp lấy cổ tay. Chưa kịp mở miệng, bàn tay còn lại của hắn đã che kín miệng nàng.

“Nơi này không tiện ở lâu.” Tô Kỳ Mộc truyền âm, ngay sau đó trên mặt đất bừng sáng kim quang.

Sở Lạc cúi mắt nhìn, mới thấy hắn vừa rồi vẽ chính là trận pháp.

Quang trận bao phủ lấy cả hai, chỉ trong chớp mắt, bọn họ cùng dấu vết trên đất đều biến mất.

Khi ánh sáng vàng tan đi, xung quanh đã thành một mảnh phế tích.

Sở Lạc bỗng hiểu ra.

“Ngươi… lừa Hạc Dương Tử?!”

“Đúng vậy.” Tô Kỳ Mộc nhìn thẳng vào mắt nàng. “Vừa rồi… ông ấy muốn g.i.ế.c ngươi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nghe xong, đáy mắt Sở Lạc tràn đầy chấn động.

“Ta không hề cảm nhận được sát ý của ông ta.”

“Ẩn giấu những điều này với ông ấy vốn chẳng khó. Huống hồ tu vi của sư tôn ta đã đạt Hợp Thể trung kỳ, trận pháp ông ấy bày ra căn bản sẽ không cho ngươi và ta kịp phản ứng. Ngươi sẽ c.h.ế.t lặng lẽ, không một dấu hiệu.”

Tô Kỳ Mộc vừa nói vừa ngồi xuống tiếp tục bày trận.

“Nhưng ta cảm nhận được tu vi của ông ấy chỉ là Hóa Thần hậu kỳ. Nếu từ Hóa Thần đột phá lên Hợp Thể, thiên kiếp sẽ kinh động cả Tây Vực. Thế nhưng mấy ngày nay làm gì có lôi kiếp nào xuất hiện.” Sở Lạc lại nói.

Động tác của Tô Kỳ Mộc khựng lại một chút.

“Không biết vì sao… nhưng đôi mắt ta có thể nhìn thấy chính xác tu vi của ông ấy.”

【Hạc Dương Tử vậy mà lại che giấu tu vi thật.】

Sở Lạc cũng ngồi xuống bên cạnh hắn.

“Ngươi lừa ông ta lần này, hậu quả có lẽ sẽ…”

Bàn tay hắn thoáng run, nhưng khi ngẩng lên nhìn Sở Lạc, vẫn nở nụ cười.

Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️

“Chớ lo, dù sao… ông ấy vẫn là sư tôn ta.”

Dứt lời, trận pháp hoàn thành, cả hai lại dịch chuyển đi.

Chẳng bao lâu sau, thân ảnh Hạc Dương Tử xuất hiện ở nơi ấy.

Sở Lạc không biết ông ta giờ ở đâu, nhưng nhìn Tô Kỳ Mộc liên tục bày trận, cho đến khi nôn m.á.u vẫn không ngừng, nàng cũng hiểu tình thế cấp bách.

Đến lần chuyển dịch thứ năm, bọn họ tới một nơi âm u ẩm ướt.

Xung quanh mù sương xám xịt, rõ ràng đang là mùa hè nóng bức, nhưng ở đây lại rét buốt. Cơ thể Sở Lạc vẫn nhớ rõ cái lạnh này.

Hàn Thai của Ân Băng Gíao

Nhưng Ân Băng Giáo đã biến mất từ lâu, Hàn Thai lẽ ra không còn tồn tại.

Nàng lập tức cảnh giác nhìn quanh. Sương mù chỗ dày chỗ loãng, phía trước là bóng tối vô tận, càng đi vào càng lạnh thấu xương.

Âm thanh Tô Kỳ Mộc phun m.á.u lại vang lên. Thấy hắn quỳ xuống tiếp tục bày trận, tim Sở Lạc thắt lại, vội bước đến nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn.

“Không thể đi tiếp nữa! Phía trước không còn đường!”

Nói rồi, nàng kéo hắn đứng dậy, thuận thế cõng lên lưng: “Chúng ta quay về Đông Vực, tìm Mạnh Chưởng môn .”

Nhưng vừa xoay người muốn rút lui, liền thấy bóng dáng Hạc Dương Tử từ trong sương mỏng bước ra.

Trên mặt ông ta mang theo nụ cười nhạt, có lẽ là biểu hiện khi tức giận đến cực điểm.

“Ngươi muốn tìm Mạnh Tố? Tìm hắn để làm gì?”

“Chưởng môn Mạnh là tông chủ Thất Trận Tông, trong môn đệ tử và trưởng lão đều do hắn quản. Nếu có kẻ vượt quyền, độc đoán chuyên quyền, chưởng môn có quyền xử trí, thậm chí thỉnh Bát Tiên Môn ra tay giữ cân bằng cho đạo môn.” Sở Lạc nhìn thẳng vào mắt ông ta đáp.

Hạc Dương Tử vẫn cười nhạt:



“Ngươi nói không sai. Nhưng ngươi nghĩ Mạnh Tố sẽ vì một đệ tử trẻ tuổi mà chống lại trưởng lão có tiếng nói lớn nhất trong trận đạo, hay sẽ làm ngơ, để ta tự xử lý chuyện nhà của mình?”

“Hay là… ngươi nghĩ hôm nay mình có thể còn sống rời khỏi đây, đem những lời này về Đông Vực? Nơi này rất tốt, rất thích hợp làm mộ phần cho ngươi.”

Sở Lạc liếc nhìn Tô Kỳ Mộc trên lưng, sắc mặt tái nhợt, rồi lập tức xoay người bay thẳng vào chỗ sương mù dày đặc nhất.

Không thể cho một trận pháp sư quá nhiều thời gian. Sở Lạc không nhìn thấy, nhưng chắc chắn Hạc Dương Tử đang ngấm ngầm bố trận. Một khi trận thành, đúng như lời Tô Kỳ Mộc nói — sẽ c.h.ế.t không kịp kêu.

Nàng mơ hồ đoán được phía trước là nơi nào, nhưng lúc này đã không còn chỗ cho do dự nữa.