Nơi này đã yên ổn lại rồi. Khi Sở Lạc rời đi, quay về chỗ ở tạm ban đầu thì Tô Kỳ Mộc cũng đã sớm trở về, hoàn toàn không nhìn ra được hắn từng đi đâu.
“Vết thương cũ của ngươi thế nào rồi, đã hồi phục chưa? Có cần về Đông Vực chữa trị không?” – Sở Lạc hỏi.
Tô Kỳ Mộc khẽ thu đóa bạch đồ mi vào trong tay áo, do dự không biết có nên lấy ra hay không, hờ hững đáp: “Giờ đã không còn gì đáng ngại nữa, không cần về Đông Vực.”
“Thật sự không nghiêm trọng chứ?”
Sở Lạc luôn cảm thấy tâm trí hắn vẫn luôn không tập trung. Hồi lâu sau, Tô Kỳ Mộc mới tạm gác việc ngọn dị hoả, nghiêm túc đáp rằng mình không sao.
Tiếp đó, Sở Lạc còn phải đi một chuyến tới Hồ Trung Tâm. Lần này không có Chu Anh ở bên, muốn đưa dân chúng trên đảo đi sẽ khó khăn hơn.
May thay, ma thú dưới hồ lần trước đã bị Chu Anh đánh trọng thương, tính theo thời gian chắc chắn chưa hồi phục, sức mạnh cũng giảm sút rất nhiều. Nếu thật có xảy ra biến cố gì, nàng và Tô Kỳ Mộc hợp sức cũng chống đỡ được.
Nghe tin bọn họ định đến Hồ Trung Tâm, Nhất Cửu cũng chạy tới muốn góp chút sức.
Cứ vậy mà xoay sở một thời gian dài, vừa khuyên nhủ dân chúng, vừa đưa họ đi, đến khi hoàn tất thì cũng đã cuối tháng.
Sau đó, có người Thần Mộng Tông tới tiếp ứng, Nhất Cửu liền đưa dân chúng rời đi.
Khi tháng mới bắt đầu, Sở Lạc lấy một tờ Thượng vi nguyệt báo ra xem.
“Giáo chủ Hồng Y từ tháng trước đã ngã xuống rồi ư?” – trong mắt Sở Lạc đầy vẻ kinh ngạc – “Ta chẳng nghe được chút tin tức nào, hơn nữa lần trước gặp còn thấy bà ta bình thường kia mà…”
Nàng ngẩng đầu nhìn Tô Kỳ Mộc ngồi đối diện, lại phát hiện trên mặt hắn hoàn toàn không có biểu cảm ngạc nhiên.
“Nghe nói là bị người ta tính kế, rơi vào trong một pháp trận không gian, khi ra ngoài thì đã thành một t.h.i t.h.ể rồi. Trưởng lão Vũ Điệp Giáo nghi ngờ kẻ dựng trận chính là Hạc Dương Tử…”
Sở Lạc lại ngẩng mắt nhìn Tô Kỳ Mộc.
Chỉ thấy hắn vẫn luôn cúi mắt xuống, như đang nhìn thứ gì dưới bàn. Trong lòng bàn tay Tô Kỳ Mộc, kẹp chặt lấy đóa hoa đồ mi.
Đã hơn nửa tháng rồi, hắn vẫn chưa tìm được cơ hội trao đi. Phải trao bằng cách nào đây…
Tô Kỳ Mộc ngẩn ngơ nhìn hoa, Sở Lạc cũng nhìn hắn như vậy, càng nhìn càng cảm thấy có chuyện mờ ám.
【Tên tiểu tử này nhất định lén làm chuyện gì mờ ám sau lưng ngươi!】
Hoa Hoa nghi ngờ như vậy, rồi Sở Lạc bất ngờ cúi người nhìn xuống gầm bàn. Động tác của Tô Kỳ Mộc cũng rất nhanh, lập tức dùng tay áo che kín đóa đồ mi.
Sở Lạc chẳng nhìn thấy gì, khi ngồi thẳng dậy thì thấy Tô Kỳ Mộc đã ngẩng đầu, trên mặt mang theo nụ cười chuẩn mực.
“Sao vậy?” – Tô Kỳ Mộc nhẹ giọng hỏi.
Sở Lạc khó hiểu gãi gãi đầu.
“À… không có gì, chúng ta tiếp tục xem mấy chuyện mờ ám này… khụ, ta nói nhầm, là tiếp tục xem báo!”
“Ngươi xem trước đi, ta… ta ra ngoài mua chút đồ.” – Tô Kỳ Mộc vội vàng đứng dậy, rời khỏi trà lâu.
Nơi này nằm phía tây, vốn là lãnh địa của Ân Băng Giáo. Sau khi Ân Băng Giáo diệt vong, các ma môn khác vì khoảng cách quá xa nên hiếm khi đến chen tay vào, trừ phi bên họ thiếu phàm nhân thì mới tới bắt.
Người dân ở đây đã sống tự do yên ổn suốt năm năm nay, coi như một vùng đất hiếm hoi thanh bình.
Trên đường, hắn nhìn thấy nhiều đôi tình nhân. Đi tới đầu phố, là một cửa hàng bán hoa.
Một người đàn ông trung niên đang khiêng một chậu phù tang ra ngoài.
“Khách quan đúng là có mắt nhìn! Xem chậu phù tang này nở rực rỡ biết bao, mang về tặng phu nhân đảm bảo nàng vui thích. Hơn nữa phù tang còn mang ý nghĩa tốt đẹp nữa chứ!” – ông chủ tiệm vừa đi theo vừa giới thiệu.
“Ta chỉ thấy hoa đẹp thôi, còn ý nghĩa gì chứ?”
“Có chứ! Ngài xem, nó đỏ thắm thế kia, chẳng phải tượng trưng cho việc ngày tháng của ngài và phu nhân sẽ luôn đỏ thắm, hưng vượng hay sao?”
Người đàn ông trung niên ôm chậu hoa đầy mãn nguyện rời đi. Ông chủ vẫn đứng ngoài cửa, thấy Tô Kỳ Mộc cứ nhìn sang liền vẫy tay gọi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Này, tiểu công tử, ngài cũng muốn mua hoa à? Là tặng người khác hay tự mình ngắm vậy?”
Tô Kỳ Mộc nhìn bóng lưng người đàn ông trung niên xa dần ngẩn người, rồi vô thức bị ông chủ tiệm gọi sang. Khi đi tới trước cửa mới giật mình trở lại.
“Không phải ta tới mua hoa, ta đã có sẵn rồi, xin lỗi.”
Nói xong định quay đi, nhưng lại bị ông chủ giữ lại.
“Hóa ra tiểu huynh đệ đã có hoa rồi. Thế là hoa gì vậy?”
Gặp ánh mắt hiền hòa của ông ta, Tô Kỳ Mộc khẽ đáp: “Đồ mi.”
“Đồ mi? Ôi chao, loài này thì không hay đâu.”
Bước chân Tô Kỳ Mộc vốn định rời đi chợt khựng lại.
“Vì sao?”
“Người ta vẫn nói: Khai tận đồ mi hoa sự liễu— khi đồ mi nở, mùa hoa cũng tàn, chỉ là vẻ đẹp cuối cùng nơi đường cùng. Như vậy thì có gì hay ho? Chi bằng tiểu công tử xem qua chậu phù tang nhà ta đi, đỏ thắm rực rỡ, lại mang ý nghĩa tốt lành…”
Nghe vậy, Tô Kỳ Mộc khẽ nhíu mày.
“Ngươi chỉ là dựa vào kỳ hoa nở mà suy đoán thôi. Hơn nữa, hoa là hoa, những thứ khác là những thứ khác. Cáo từ.”
Sau khi vòng quanh một lượt rồi quay về, Tô Kỳ Mộc hít sâu một hơi. Hôm nay nhất định phải đưa.
Thế nhưng khi hắn đẩy cửa trà thất, ánh mắt nhìn vào trong thì cả người chợt khựng lại.
Sở Lạc quay lưng về phía hắn, còn người đang ngồi đối diện nàng, nhìn thẳng về phía hắn, chính là Hạc Dương Tử.
Ánh mắt Tô Kỳ Mộc lóe sáng, lập tức cúi xuống đất. Sợi tơ đỏ do linh khí ngưng tụ lại cũng nhanh chóng rút về trong cơ thể Hạc Dương Tử.
Mọi thứ chỉ xảy ra trong thoáng chốc, nhưng hắn không cần nghi ngờ gì nữa — vừa rồi, ngay tại đây, sư tôn hắn đã muốn g.i.ế.c Sở Lạc.
“Ờ… sao ngươi lại ở đây?” Sở Lạc quay đầu lại, thấy Tô Kỳ Mộc đã trở về thì thoáng ngượng ngập.
Vừa rồi bị Hạc Dương Tử tìm tới, nàng còn cứng miệng khẳng định Tô Kỳ Mộc không ở cùng mình. Dù có đoán được lão già này nhất định sẽ nghi ngờ, nhưng Tô Kỳ Mộc lại xuất hiện đúng lúc thế này, nàng vẫn thấy khó xử vô cùng…
Tô Kỳ Mộc quan sát Sở Lạc từ đầu đến chân, thấy trên người nàng không bị hạ xuống pháp trận ẩn nào mới thở phào, rồi ngẩng mắt nhìn Hạc Dương Tử.
“Sư tôn.”
Fl Cá Bống Kho Tiêu trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Hạc Dương Tử mặt lạnh, chỉ nhìn chằm chằm vào hắn, không nói một lời.
Tô Kỳ Mộc bước vào phòng, do dự rất lâu rồi mới quỳ xuống.
“Đệ tử biết sai.”
“Ngươi sai ở đâu?” Ánh mắt Hạc Dương Tử cuối cùng cũng rời khỏi hắn, nghiêng sang nhìn Sở Lạc.
“Đệ tử sai ở chỗ, không nghe lệnh sư tôn, nán lại ở Ma giới.”
“Còn gì nữa?”
“Không nên… phớt lờ tin tức sư tôn truyền đến.”
“Còn nữa!” Giọng Hạc Dương Tử bỗng trở nên lạnh lẽo, trong ánh mắt nhìn Sở Lạc không hề che giấu sự chán ghét.
Tô Kỳ Mộc lặng thinh.
“Rõ ràng như thế ngươi không thấy sao? Là ngươi không dám nói, hay là không muốn nói?!” Hạc Dương Tử nghiến răng.
Bị Hạc Dương Tử nhìn chằm chằm quá lâu, Sở Lạc cũng thấy bực bội.
“Còn nữa, để ta nói thay hắn. Hắn không nên đi chơi cùng ta, không nên theo ta khắp nơi du ngoại.”