Cô nàng vừa nói vừa điên cuồng nháy mắt với Lục Nhung.
Lục Nhung ngầm hiểu, kêu t.h.ả.m một tiếng, ngã xuống ghế sô pha mềm mại.
Phong Linh lao lên người cô ta.
Hai người bắt đầu làm bộ làm tịch ẩu đả.
Hàn Yên di chuyển đến bên cạnh Tùy Thất, ngồi xuống: "Chị không sao chứ?"
Cô ôm bụng thành thật nói: "Bụng hơi đau."
Phong Linh thật sự xem cô là Raion mà đánh, lúc năm ngón tay kim loại kia đ.ấ.m vào người, quả thật có hơi đau.
Cô mở quang não, xem vật tư mà Thẻ Hộp Mù tạo ra trong Kho Hàng Tuỳ Thân hôm nay.
Khoai Lang Nướng Mật x 1, Dịch Dinh Dưỡng 200 ml x 1, Thuốc Giảm Đau 50 g x 1, Tuốc Nơ Vít x 1.
Cảm ơn Thẻ Hộp Mù SSS đã cứu mạng nhỏ này của cô.
Cô lấy t.h.u.ố.c giảm đau ra, vén áo lên tự bôi t.h.u.ố.c cho mình.
Hàn Yên thấy Tùy Thất lấy vật tư ra từ hư không, chỉ kinh ngạc liếc cô một cái, cũng không hỏi nhiều.
Lục Nhung và Phong Linh đang ẩu đả bỗng dừng động tác, bốn con mắt cùng lúc nhìn về phía cơ bụng tám múi còn vương vết bầm của Tùy Thất.
Trên làn da trắng nõn mịn màng, những khối cơ bắp đầy đặn săn chắc hơi nhô lên.
Đường nét rõ ràng, vô cùng mượt mà.
Phong Linh chủ động xin ra trận: "Chị Tùy, để em bôi t.h.u.ố.c cho cơ bụng của chị nhé."
Lục Nhung nói theo: "Để tôi bôi t.h.u.ố.c cho cơ n.g.ự.c của cô."
Hai người đối phương nói một đằng nghĩ một nẻo, Tùy Thất liếc bọn họ một cái: "Hai người cứ đ.á.n.h tiếp đi, đợi tôi hết giận thì hẵng dừng."
Phong Linh và Lục Nhung ngậm miệng lại, ngoan ngoãn bắt đầu đ.á.n.h nhau.
Nếu mọi người thích truyện thì follow truyện, còn nếu thích mình thì nhớ follow Thu Hút Cừu Hận là mình nha :3333333 Bản dịch được đăng duy nhất trên Monkeydtruyen, vậy nên nếu thương mình thì mọi người hãy đọc trên Monkeydtruyen:3333
Hàn Yên ân cần nói: "Chị, để em bôi cho chị nhé."
Tùy Thất đưa t.h.u.ố.c cho cô bé: "Làm phiền em rồi."
Động tác của Hàn Yên vừa nhẹ vừa nhanh, kỹ thuật bôi t.h.u.ố.c đạt điểm tối đa.
Sau khi bôi t.h.u.ố.c giảm đau, cơn đau ở n.g.ự.c và bụng của Tùy Thất dần tan đi.
Cô cảm ơn Hàn Yên, mặc lại quần áo, dựa vào ghế sô pha thưởng thức màn ẩu đả của Phong Linh và Lục Nhung.
Đánh nhau giả còn mệt hơn đ.á.n.h nhau thật, hai người làm bộ làm tịch đã sớm mệt lả, người nọ thở hổn hển túm lấy tóc người kia, người kia đ.á.n.h vào mu bàn tay người nọ, không hề có chút sát thương nào.
Sau khi cơn đau trên người hoàn toàn tan biến, Tùy Thất mới lên tiếng: "Được rồi, dừng tay đi."
Hai người lập tức dừng lại, nằm thẳng cẳng trên ghế sô pha thở dốc.
Robot màu trắng lặng lẽ đi tới.
"Quan y, ngài phải tham dự trận đấu Cuồng Chiến Trong Lồng Xác do căn cứ thí nghiệm số 9 tổ chức vào lúc 7 giờ 30 phút tối nay."
"Hiện tại là 3 giờ chiều, đề nghị ngài xuất phát trong vòng nửa tiếng nữa để đảm bảo đến đúng giờ."
"Xe và tài xế đã đợi sẵn trong gara riêng của ngài."
Tai của Tùy Thất tự động bắt được từ khóa: Căn cứ số 9.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chuyến đi này đúng là hợp ý cô.
Cô lập tức bắt đầu chuẩn bị lên đường.
Đầu tiên là tìm quần áo cho ba bạn đồng hành.
Cô hỏi chiều cao cân nặng của ba người Lục Nhung, tìm thấy máy liên lạc của Raion trong phòng ngủ chính, gửi tin nhắn cho Irina, bảo cô ả gửi ba bộ váy dạ hội nữ qua.
Tốc độ của Irina rất nhanh, năm phút sau đã mang quần áo đến.
Cô ả thậm chí còn không vào cửa, chỉ đưa quần áo từ ngoài cửa vào rồi rời đi.
Ba người Lục Nhung nhận lấy quần áo thì bắt đầu thay.
Ngón tay máy của Phong Linh quá nổi bật, cô nàng lấy một bộ có đeo găng tay.
Hai người còn lại không có ý kiến gì.
Tùy Thất tắt nguồn robot nhỏ rồi cất đi, xắn tay áo lên bắt đầu vơ vét vật tư.
Toàn bộ tủ lạnh được lấy đi, tất cả gia vị trên bàn bếp cũng phải lấy.
Chiếc giường lớn mềm mại trong phòng ngủ, các loại quần áo trong tủ, bồn tắm lớn và đồ dùng vệ sinh trong phòng tắm cũng được thu hết vào Kho Hàng Tuỳ Thân.
Tùy Thất còn phát hiện một số linh kiện máy móc và dụng cụ sửa chữa trong phòng chứa đồ.
Nghĩ đến việc hiện tại Tả Thần đã trở thành robot, biết đâu có thứ đối phương dùng được, cô bèn cất hết vào kho hàng.
Sau khi lấy hết những thứ có thể dùng được, Tùy Thất bắt đầu sửa soạn cho bản thân.
Cô tìm một bộ vest màu xám bạc tương đối lịch sự, vuốt lại kiểu tóc, đeo kính râm sành điệu, theo sau là ba người Lục Nhung, cực kỳ khí thế xuất phát.
Đi thang máy thẳng xuống tầng hầm một.
Thân xe bán tải màu đen được bao bọc bởi lớp giáp kim loại dày cộm, trông chắc chắn vô cùng.
Tài xế mặc vest cung kính mở cửa ghế phụ, Tùy Thất phóng khoáng tiến vào.
Lục Nhung cũng vô cùng bình tĩnh mở cửa ghế sau, ba người lần lượt ngồi vào.
Sau khi tài xế lên xe, Tùy Thất thấp giọng nói: "Bật chút nhạc đi."
Tài xế nhanh chóng bật nhạc, tiếng hát du dương vang lên.
Tùy Thất nhắm mắt lại, yên bình chìm vào giấc ngủ trong tiếng hát.
Ba người Lục Nhung ngồi ở ghế sau có chút căng thẳng, thấy Tùy Thất bắt đầu ngủ, cũng lần lượt nhắm mắt giả vờ ngủ.
Giả vờ một hồi thì ngủ thật.
Giữa tiếng ngáy lúc trầm lúc bổng, tài xế im lặng lái xe.
Lúc Tùy Thất tỉnh lại, trời đã nhá nhem tối.
Để giữ hình tượng, cô không vươn vai, cũng không ngáp.
Mà chỉ tùy ý hỏi một câu: "Còn bao lâu nữa thì đến?"
Tài xế trả lời: "Thêm mười phút nữa là đến."
Cô liếc nhìn thời gian hiển thị trên màn hình xe: 17 giờ 35 phút.
Kỹ thuật của tài xế này rất tốt, vừa nhanh vừa ổn định, thảo nào lại có thể làm tài xế cho quan y, đúng là có chút tài năng.