Thì ra là vậy.
Thảo nào lại dám đối đầu với quan y.
Người có thực lực đúng là có khí thế hơn hẳn.
Tùy Thất quay mặt đi, cử động ngũ quan một chút.
Cô cong môi, nheo mắt, sau khi trên mặt xuất hiện nụ cười giả tạo, mới nhìn về phía Sâm Việt: "Tiến sĩ Sâm, anh phản ứng hơi thái quá rồi."
Cô dịu giọng nói: "Tôi không định lấy mạng bọn họ, ngày mốt sẽ trả lại cho anh nguyên vẹn không sứt mẻ gì, thế nào?"
Sâm Việt bực bội đáp: "Chẳng thế nào cả."
Nụ cười trên môi cô tắt ngấm: "Vậy thì dừng tất cả các thí nghiệm trong tay anh lại, thấy thế nào?"
"Ngày nào cũng chỉ cần phụ trách chế tạo yếu tố miễn dịch, còn nhàn hạ hơn, anh nói có phải không?"
Mặt Sâm Việt sa sầm: "Raion, cậu đúng là bỉ ổi!"
Tùy Thất giơ ngón trỏ lên lắc lắc: "Chỉ là đàm phán thôi, xin đừng công kích cá nhân."
Cuối cùng, Sâm Việt vẫn phải lùi một bước: "Ngày mốt, nếu không thấy họ, tôi sẽ đích thân đến tìm cậu đòi người."
"Được."
Tùy Thất thầm nghĩ: Nếu như anh có thể tìm được tôi.
【Trời đất quỷ thần ơi, diễn xuất của chị gái xì hơi đỉnh quá đi!】
【Chị gái xì hơi xấu xa quá, mị thích c.h.ế.t mất.】
【Nhưng không thể không nói, skin mới này đẹp trai thật, cao chắc cũng phải một mét chín nhỉ, cao ráo chân dài, đẹp trai c.h.ế.t mất.】
【Đẹp trai đến mức tôi muốn chèo thuyền tà đạo luôn, quan y biến thái và tiến sĩ mặt than, không thấy có cảm giác couple à?】
【??? Chị em ơi, gu của bà có hơi tà đạo quá rồi đấy.】
【Haiz, cũng tại chị gái xì hơi quá quyến rũ, đây không phải lỗi là của tôi.】
【Chị gái xì hơi giống biến thái thật, ha ha ha.】
【Sau này có thể thử dấn thân vào giới showbiz rồi.】
【Cứu Phong Linh và Lục Nhung xong thì mau đi cứu Muội Bảo nhỏ của chúng ta đi, em ấy nhỏ xíu vậy, tôi sợ m.á.u của em ấy bị rút cạn mất. (Khóc lớn.jpg)】
【+1, thương Muội Bảo của tôi quá.】
…
Tùy Thất đàm phán thành công, thỏa mãn quay về phòng Raion.
Ngồi trên sô pha chưa đến mười phút, Lục Nhung và Phong Linh đã được đưa tới.
Robot nhỏ màu trắng đưa hai người đến trước mặt cô.
Tùy Thất vẫy tay với robot nhỏ: "Cậu đi nghỉ trước đi."
Robot ngoan ngoãn rời đi.
Lục Nhung lạnh lùng nhìn cô: "Anh làm gì Tùy Thất rồi?"
Không ngờ câu đầu tiên của đối phương lại là quan tâm mình, Tùy Thất vô cùng cảm động.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cô nở nụ cười chân thành, đang định trả lời.
Lại không ngờ cô nàng ngốc Phong Linh kia lại vọt đến trước mặt cô, vung nắm đ.ấ.m đấm xuống mặt cô.
"Cười con khỉ! Tao phải đ.ấ.m mày rụng hết răng!"
Tùy Thất dùng chân dài đạp đất, trượt xuống một đoạn, mới miễn cưỡng né được nắm đ.ấ.m của cô nàng: "Chị không…"
Vừa nói được hai chữ, Tùy Thất đã cảm thấy cổ chân bị siết chặt, Lục Nhung đã túm lấy chân cô, nhấc lên.
Nửa người dưới của Tùy Thất lập tức lơ lửng giữa không trung, nửa người trên nằm thẳng trên ghế sô pha.
Cô như cá nằm trên thớt, không có sức phản kháng hứng chịu những cú đ.ấ.m dày đặc của Phong Linh.
Trong đầu Tùy Thất có mười nghìn con alpaca chạy qua: "Phong Linh, em dừng…"
Phong Linh tung ra hai nắm đấm, cô nàng vừa đ.ấ.m vừa chửi: "Cho mày lấy người sống làm đồ chơi này, cho mày bắt nạt chị Tùy của tao này, tao đ.á.n.h c.h.ế.t mày!"
Hàn Yên nghe thấy tiếng động, chạy ra từ trong phòng.
Thấy Tùy Thất bị người ta đè trên sô pha đánh, cô bé lập tức xông lên đẩy Phong Linh ra.
Nhưng cô bé quá gầy, sức cũng nhỏ, Phong Linh chỉ bị cô bé đẩy cho loạng choạng một cái đã đứng vững lại.
Toàn bộ nửa người trên của Tùy Thất bị đ.ấ.m đến đau điếng, cô chớp lấy thời cơ hét lớn: "Tôi là Tùy Thất!"
Nắm đ.ấ.m của Phong Linh càng giáng xuống mạnh hơn: "Mày tưởng tao mù à, chị Tùy của tao đẹp hơn mày cả nghìn lần, đồ thối tha không biết xấu hổ này."
…
Tùy Thất ôm phần bụng đau đớn, cực kỳ cạn lời.
Tại sao cô lại đi cứu hai đồ ngốc này vậy, là để được trải nghiệm cảm giác "lấy oán báo ơn" sao?
Hàn Yên ôm eo Phong Linh, kéo người ra sau: "Đừng đ.á.n.h nữa, chị ấy thật sự không phải Raion."
Phong Linh cố sống cố c.h.ế.t gỡ tay cô bé ra: "Hai người các người là một phe, tôi không tin em!"
Tùy Thất không nhịn được c.h.ử.i ầm lên: "Phong Linh, có phải em muốn hôn phân rồi không?!"
Hai chữ "hôn phân" như có hiệu quả thần kỳ, Phong Linh lập tức im lặng.
Nắm đ.ấ.m của cô nàng cứng đờ giữa không trung, Phong Linh lắp bắp hỏi: "Thật, thật sự là chị Tùy ạ?"
IQ của Lục Nhung cuối cùng cũng online, cô ta đã xem lại buổi phát sóng trực tiếp của đội Trốn Khỏi trên Tinh cầu Tịch Tức, biết bọn họ có một vật tư đặc biệt có thể thay đổi ngoại hình.
Lục Nhung lập tức buông cổ chân Tùy Thất ra, ân cần vén từng lọn tóc màu nâu đỏ trên mặt cô ra sau tai, sửa sang lại bộ quần áo lộn xộn trên người cô, sau đó đỡ cô ngồi dậy.
Phong Linh "bịch" một tiếng quỳ xuống ghế sô pha bên cạnh Tùy Thất, cầm tay Tùy Thất đ.á.n.h vào người mình: "Em xin lỗi chị Tùy, em sai rồi, em để chị đ.á.n.h lại."
Tùy Thất cảm nhận cơn đau lan tỏa khắp n.g.ự.c và bụng, mặt không cảm xúc nhìn hai người.
"Hay là, hai người vẫn nên quay về phòng quan sát đi."
…
"Đừng mà, chị Tùy ~" Phong Linh ôm cánh tay cô nũng nịu: "Chị muốn em làm gì mới hết giận đây, cái gì em cũng chịu làm."
Lục Nhung vội vàng nói: "Tôi cũng vậy."
Nếu mọi người thích truyện thì follow truyện, còn nếu thích mình thì nhớ follow Thu Hút Cừu Hận là mình nha :3333333 Bản dịch được đăng duy nhất trên Monkeydtruyen, vậy nên nếu thương mình thì mọi người hãy đọc trên Monkeydtruyen:3333
Tùy Thất chẳng còn hơi sức đâu: "Hai người tự đ.á.n.h nhau đi."
Lục Nhung còn đang do dự, nắm đ.ấ.m chẳng có mấy sức lực của Phong Linh đã giáng xuống người cô ta: "Xin lỗi nhé, để chị Tùy hết giận, chúng ta cứ làm theo đi."