Nghe Bảo Là Đội Vô Dụng Cơ Mà, Sao Người Nào Cũng Là Nhân Vật Nguy Hiểm Hết Vậy

Chương 12



Sau khi nghỉ ngơi một lát, bốn người bọn họ bắt đầu tích trữ vật tư.

 

Tùy Thất đưa tay với vào hồ nước, định lấy một ít nước cho vào kho.

 

Quang não lại hiện lên nhắc nhở: [Hồ nước thuộc tài nguyên không thể di chuyển, không thể cho vào Kho Hàng Tuỳ Thân.]

 

"Quả nhiên là không được." Tùy Thất không hề bất ngờ, suy nghĩ một lát, cô và đồng đội dùng đá xếp thành hai bể chứa nước đường kính khoảng nửa thước, cao nửa thước, dùng nước hồ trộn với đá vụn và bùn cát để lấp đầy các khe hở giữa những viên đá, sau khi khô lại thì rất chắc chắn.

 

Lại hướng dẫn Muội Bảo đập ra mấy gáo múc nước bằng đá, bốn người tốn nửa tiếng để đổ đầy nước hồ vào hai bể chứa nước.

 

Lần này Tùy Thất đặt thẳng tay lên bể chứa nước.

 

[Phát hiện vật tư có thể thu thập, có muốn cho vào Kho Hàng Tuỳ Thân không?]

 

"Cho." Tùy Thất thu một bể cất vào kho, cái còn lại dùng để chứa cá.

 

"Không uổng công sức." Tả Thần xắn tay áo lên, chỉ vào rừng thông nói: "Tôi đi kiếm ít củi."

 

Muội Bảo cũng giơ một khối đá lớn lên: "Em đi đập cá."

 

Ai yêu thích mình thì ghé qua nhà Thu Hút Cừu Hận trên Monkeyd để theo dõi những bộ tiếp theo nhaa :3333

Thẩm Úc: "Tôi đi nhặt cá."

 

Tùy Thất: "Tôi lọc thêm ít nước hồ nữa."

 

Mấy người bận rộn tích trữ hàng hóa đến năm giờ chiều, Tùy Thất lọc được đầy ba bình nước hồ.

 

Tả Thần ngậm một viên kẹo trong miệng, sức chiến đấu tăng gấp đôi, gần như vặt trụi cả rừng thông, gỗ khô chiếm đầy một phần tư không gian trong Kho Hàng Tuỳ Thân, cá trong hồ cũng sắp bị Muội Bảo và Thẩm Úc bắt sạch.

 

Đột nhiên, Tùy Thất ngửi thấy mùi 'mưa' vô cùng rõ ràng, cô ngước mắt nhìn lên, những đám mây xốp phồng cực lớn đã treo cao trên bầu trời.

 

Cô gọi Tả Thần đang vặt cây thông quay lại, sau đó đi đến bên cạnh Thẩm Úc và Muội Bảo: "Chúng ta phải đi thôi."

 

Thẩm Úc ném con cá trong tay vào bể chứa, nhanh chóng thu dọn trang bị của mình.

 

Muội Bảo cũng ném khối đá lớn trong tay xuống, đi đến cạnh Tùy Thất.

 

Tả Thần cẩn thận nhìn xung quanh: "Có chuyện gì xảy ra à?"

 

"Nhìn lên trời đi." Ba người đồng loạt ngẩng đầu nhìn trời.

 

Tả Thần: "Nắng chói mắt thật."

 

Thẩm Úc: "Trời quang, có mây."

 

Muội Bảo: "Đám mây lớn kia trông xám xịt quá ạ."

 

"Đúng, là đám mây đó." Tùy Thất giải thích: "Thể tích khổng lồ, hình dạng xốp phồng, đáy màu xám đậm, là đám mây đang hình thành, còn được gọi là mây dông."

 

"Thu dọn đồ đạc nhanh chóng rút lui thôi, ở đây quá trống trải, không an toàn. Chúng ta phải tìm được một nơi trú ẩn an toàn trước khi mưa bão kéo đến."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Tùy Thất thu hết vật tư vào kho, xóa đi dấu vết bốn người từng dừng lại đây, sau đó bước về phía trước.

 

Ba đồng đội không chút nghi ngờ, nhanh chóng theo cô rời khỏi ốc đảo khiến người ta cảm thấy dễ chịu này, tiến về phía hoang mạc sa thạch ở phía Nam.

 

Bốn người đi hết tốc lực trong một tiếng, lọt vào tầm mắt chỉ toàn là sa thạch cao ngất, sa mạc vô tận, địa hình bị gió bào mòn với đủ loại hình thù kỳ lạ, không còn thấy chút màu xanh nào nữa.

 

Bốn người thở hổn hển tìm một chỗ râm mát do vách sa thạch tạo thành, định nghỉ ngơi một lát, lại phát hiện xác một con Hắc Trần Thú nằm trong khe đá nứt, nội tạng và thịt đã bị khoét sạch, chỉ còn lại da lông và bộ xương.

 

"Hắc Trần Thú là giống loài ở Tinh cầu Karis, sao lại xuất hiện ở Tinh cầu Sa Nham?" Thẩm Úc cảm thấy vô cùng nghi hoặc.

 

Tả Thần đưa tay đặt lên vai cậu ta: "Hàng nghìn trạm cơ sở trò chơi bao phủ tinh cầu hoang dã này, cung cấp hỗ trợ kỹ thuật, dịch chuyển xác một con thú từ tinh cầu khác đến cũng không phải chuyện gì khó khăn."

 

"Anh nói cũng đúng." Thẩm Úc gật đầu, lại không nhịn được nhíu mày: "Nhưng mà, tại sao phải tốn công sức mang xác Hắc Trần Thú đến đây?"

 

Tùy Thất đã có suy đoán trong lòng, cô nói: "Có lẽ đây là vật tư do ban tổ chức thả xuống ngẫu nhiên."

 

"Xác động vật không có thịt cũng được xem như vật tư sao?" Tả Thần đưa ra nghi ngờ.

 

"Trước khi đăng ký trò chơi này, các cậu không tìm hiểu chiến lược gì sao?" Cô hỏi ra nghi hoặc trong lòng: "Sao lại không có chút kiến thức cơ bản sinh tồn nơi hoang dã nào vậy?"

 

Thẩm Úc gãi mặt: "Tôi tưởng chỉ là chuyến đi một ngày, nên không chuẩn bị gì nhiều."

 

"Tôi cũng định đi một ngày thôi." Tả Thần ho khan hai tiếng: "Bây giờ đã là thế kỷ 31 rồi, những kiến thức sinh tồn nơi hoang dã không được lưu giữ lại, chúng tôi muốn tìm hiểu cũng không có cách."

 

Anh ta nhìn Tùy Thất: "Người như chị đúng là vô cùng hiếm thấy, tôi thấy đến cả cái tên Liên Quyết kia cũng không biết nhiều bằng chị đâu."

 

Muội Bảo phụ họa: "Anh Thần nói đúng lắm, chị Tùy thật sự rất lợi hại."

 

Vẻ mặt Tùy Thất không đổi, nhưng trong lòng lại vui như mở hội. Sau khi trò chơi kết thúc, làm một blogger sinh tồn nơi hoang dã ở thế giới tinh tế, chắc chắn sẽ phát tài.

 

"Mỡ có thể dùng để nhóm lửa, da lông có thể dùng để giữ ấm, bộ xương có thể dùng để đặt bẫy săn bắt." Cô phổ cập kiến thức đơn giản cho ba đồng đội xong, lập tức thu xác Hắc Trần Thú vào kho, tiếp tục lên đường.

 

Nửa giờ nữa trôi qua, cuối cùng Tùy Thất cũng phát hiện dấu vết của hang động trên một vách sa thạch.

 

"Mọi người nhìn xem, có phải trên đó là hang động không?"

 

Muội Bảo nhìn theo hướng tay Tùy Thất chỉ, mơ hồ thấy cửa hang đen ngòm: "Hình như có ạ, không thấy rõ lắm."

 

"Ở đâu ấy?" Tả Thần thăm dò nhìn một lúc lâu, không phát hiện ra.

 

"Có, rất nhiều." Mắt Thẩm Úc vẫn tinh như thường lệ.

 

"Hẳn đó là hang đá mà dân cư bản địa trước đây của Tinh cầu Sa Nham từng ở." Tùy Thất nhanh chóng đưa ra quyết định: "Đi, chúng ta leo lên xem thử."

 

Một người hô ba người hưởng ứng, tuy vách sa thạch này rất cao, nhưng độ dốc thoai thoải, hơn nữa còn có rất nhiều mỏm đá nhô ra, rất dễ leo lên.

 

Vừa leo được một nửa, bầu trời vốn đang quang đãng đột nhiên tối sầm lại, mây đen che kín bầu trời, gió lớn bất chợt nổi lên trên hoang nguyên mênh mông, thổi qua lớp sa thạch lởm chởm, phát ra từng tràng hú rít thê lương.

 

 


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com