“Con đã chịu nhiều khổ cực như vậy, con nên trở về bên ba mẹ.”
Tôi không nhịn được mà cười mỉa:
“Một đứa con gái giữ không nổi Trình Chính Đông, may mà vẫn còn một đứa con rơi có chút liên hệ với anh ta, liền lập tức hành động. Ba mẹ đúng là không để lỡ phút giây nào.”
“Con nghĩ mẹ là người như vậy sao?”
“Vì mẹ làm đúng như vậy.”
Khi quay người rời đi, tôi tự hỏi – trên thế giới này, rốt cuộc có tình cảm nào là thật sự không?
Nếu ngay cả tình thân ruột thịt cũng có thể là giả, thì rốt cuộc điều gì mới là thật?
Nhưng đối với tôi, điều này cũng chẳng tệ.
Không còn ai có thể cản bước tôi rời đi nữa.
Nếu từng có lúc tôi do dự vì chút hy vọng nhỏ nhoi vào tình thân, thì giờ đây, cuối cùng tôi cũng nhẹ nhõm mà buông bỏ.
Lúc bước ra, tôi tình cờ gặp Vương Đông.
Anh ấy có vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi, tiến lại gần chào hỏi.
Tôi ngăn anh trước khi anh kịp cất lời:
“Không cần xã giao đâu, tôi sắp đi rồi. Bảo trọng.”
Thực lòng mà nói, tôi đã quá mệt mỏi với những cuộc gặp gỡ tình cờ như thế này.
Tôi thực sự cảm thấy nơi này có lẽ không còn phù hợp với mình.
Cảng Thành vẫn quá nhỏ, nhỏ đến mức khiến người ta ngán ngẩm.
Không ngờ rằng việc xin tốt nghiệp sớm của tôi lại diễn ra suôn sẻ đến vậy.
Sớm biết thế, tôi đã không đồng ý tham gia giải đua thuyền buồm lần này.
Như vậy, tôi có thể rời đi sớm hơn một tháng.
Khi tôi lấy lý do này để nói với quản lý, anh ta lập tức đáp:
“Đó chẳng phải là chuyện tốt sao? Cô có thể tận dụng thời gian này để tập luyện thật tốt, rồi giành giải quán quân. Khi nhớ lại, món quà cuối cùng mà cô tự tặng mình trong thời gian ở Đại học Cảng Thành chính là chức vô địch đua thuyền buồm, thật ngầu biết bao!”
Quản lý này đúng là có tiềm năng làm đa cấp.
Gần như ngay khi anh ta nói xong, tôi đã bị thuyết phục.
Có lẽ cuộc sống cần những khoảnh khắc như vậy để chứng minh bản thân.
Để chứng minh rằng mình đã không sống uổng phí.
Tôi đã tập luyện cường độ cao suốt một tháng.
Khi soi gương, tôi cảm thấy mình đen đi ít nhất hai tông.
Trong buổi tập cuối cùng, quản lý vừa chỉnh lý dữ liệu tập luyện gần đây của tôi vừa nói:
“Tôi đã nói rồi, mọi thứ đều là sự sắp đặt tốt nhất. Chỉ cần giữ vững phong độ này, chức vô địch chắc chắn nằm trong tay cô.”
Lúc đầu, tôi có chút khát khao chiến thắng.
Nhưng sau khi kết thúc một tháng tập luyện, tâm trạng tôi lại trở nên bình thản hơn.
Việc học bận rộn khiến tôi hiếm khi có cơ hội toàn tâm toàn ý dành cho một sở thích cá nhân.
Hơn hai mươi năm qua, tôi dường như luôn tất bật với mọi thứ.