Cũng không ngờ mẹ của Chương Thi Dĩnh lại là người ăn chay.
Bà cười khổ:
“Sau khi bỏ lại con ở nội địa năm đó, không lâu sau thì nghe tin con không còn nữa. Từ đó mẹ bắt đầu ăn chay.”
Tôi ngồi lặng lẽ, lắng nghe bà nói mà lòng không chút xao động.
Ăn chay thì chứng minh được gì chứ?
Món ăn chay ở đây đắt đỏ đến mức một món cũng đủ cho một gia đình bình thường ăn ba bữa.
“Bố mẹ đã đến cô nhi viện nơi con từng sống để tìm hiểu. Nghe nói nơi đó đã chuyển đi, một số hồ sơ cũng bị thất lạc, nhưng bọn mẹ vẫn nghe ngóng được một vài chuyện.”
Tôi thẳng thắn nói:
“Có gì thì hỏi trực tiếp tôi là được, chẳng lẽ có ai hiểu rõ hơn người trong cuộc như tôi?”
Mẹ của Chương Thi Dĩnh cẩn thận hỏi:
“Mẹ nghe nói trước đây có người muốn nhận nuôi con, tại sao con không đi?”
Tôi cười nhẹ:
“Người ở đây nói chuyện rất uyển chuyển, con ở Cảng Thành lâu vậy rồi vẫn chưa quen. Nếu con không hiểu lầm, ý mẹ là muốn hỏi tại sao con bị trả về ba lần, đúng không?
“Lần đầu tiên là vì gia đình đó không sinh được con trai, muốn nhận nuôi một bé gái để ‘dẫn con’ về. Nhưng chỉ ba ngày sau khi làm xong thủ tục, người ta phát hiện có thai. Chưa đầy ba tháng sau xét nghiệm máu đã biết là con trai, liền vội vàng trả con về, nói rằng con không phải là người ‘dẫn con’ đến, mà là họ vốn dĩ đã có vận may này.
“Lần thứ hai là ở vùng nông thôn. Nhà họ có con trai nhưng hơi ngốc, nhận nuôi con có lẽ là để làm con dâu tương lai. Điều kiện nhà họ thực sự quá tệ, sống ở đó mười ngày thì tám ngày con bị bỏ đói. Khi viện trưởng đến thăm và phát hiện, liền yêu cầu họ làm thủ tục trả con về.
“Lần thứ ba là một gia đình công nhân, nghe thì có vẻ ổn đúng không? Nhưng ông chồng trong nhà đó có vấn đề, ông ta thường xuyên động chạm vào con. Vợ ông ta phát hiện ra, liền đánh con một trận rồi đưa con trở lại cô nhi viện.”
Bố mẹ của Chương Thi Dĩnh ngồi đối diện tôi, khi nghe những điều này, gương mặt họ lộ ra vẻ buồn bã, có lẽ không phải giả dối.
Nhưng cũng chỉ là chút thương cảm mà thôi.
Người lạ khi nghe chuyện này cũng sẽ cảm thấy buồn, bởi vì đây thực sự là một bi kịch.
“Ba mẹ xin lỗi con.”
Đây là lần đầu tiên tôi nghe bố của Chương Thi Dĩnh lên tiếng.
Ngay cả khi nói ra lời như vậy, dường như cũng chẳng có chút cảm xúc nào.
“Ba mẹ tìm con có việc gì không? Thực ra con khá bận.”