Thỉnh thoảng có thời gian rảnh rỗi, tôi lại gặm bánh bao đọc sách, trong ngăn bàn của tôi nhét mấy cái bánh bao. Đói thì ăn một chút, hồi học trung học không chỉ tôi đói, những người khác trong lớp cũng dễ bị đói.
Buổi sáng bảy giờ ăn cơm, buổi trưa mười hai giờ mới có bữa ăn thứ hai, nhưng đó lại là lúc đang tuổi ăn tuổi lớn, rất nhiều người mười giờ hơn đã bắt đầu đói rồi.
Bánh bao trường học hấp không được nhiều lắm, có khi tôi ăn, Trần Kính cũng đến xin một miếng, rồi bàn phía trước cũng xin một miếng, bàn phía sau cũng xin một miếng.
Sau này quen rồi, tôi bẻ một miếng, phần bánh bao còn lại thì đưa về phía trước, chuyền một vòng, cuối cùng đến tay tôi lại biến thành mấy thanh cay, hoặc là nửa gói mì tôm sống.
Cuộc sống trung học là bận rộn vất vả, bận rộn viết đề, bận rộn làm bài kiểm tra, các loại sách bài tập luôn viết không xong.
Ngày tháng trôi qua rất nhanh, qua Tết Dương lịch không lâu, học kỳ một của tôi cũng kết thúc.
Tuy rằng sắp đến Tết rồi, nhưng tôi vẫn không thể về nhà. Tôi không muốn giận dỗi với mẹ, nhưng tôi vẫn muốn đi học, lúc đó người còn nhỏ nhưng lại có chút cố chấp, chính là cảm thấy, chỉ cần đi học, cuộc đời sẽ không chỉ có con đường đi làm thuê.
Tôi ăn Tết không về nhà, sau đó có một xưởng sản xuất đang cần người gấp nên đã giữ tôi lại, một ngày làm mười hai tiếng, một trăm tệ, tôi làm hai mươi ngày thì được phát hai nghìn tệ.
Ngày ba mươi Tết xưởng sản xuất được nghỉ, Trần Kính đến đón tôi, cậu ấy lái xe điện. Chiếc xe điện nhỏ vòng qua nửa thành phố, con sông ở ngoại ô đóng băng thành một lớp băng dày.
Có người đang trượt băng, có người đang đốt pháo hoa, pháo hoa ban ngày không đủ rực rỡ, nhưng cũng đủ đẹp.
Chơi rất lâu, cho đến khi trời tối, tất cả các cửa hàng đều đóng cửa.
Trần Kính đưa tôi đến nhà cũ của cậu ấy để ăn Tết, nhà Trần Kính là một đại gia đình bảy tám mươi người cùng nhau ăn Tết.
Bữa cơm tất niên bày sáu bàn, tôi lẫn trong đám người, cũng không ai để ý, càng không ai phát hiện ra, sau này đến lúc chúc Tết, bọn trẻ quỳ xuống hàng loạt, Trần Kính cũng ấn tôi quỳ xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Đám người lớn lần lượt phát lì xì, đến lượt tôi cũng có một phong.
Trong sân tối om, có người nhìn tôi hơi ngần ngừ, nhưng rồi cũng đưa cho tôi.
Sau này tôi nghe được có người hỏi: "Tôi nhìn con bé kia lạ quá, là con nhà ai thế?"
"À, là do Trần Kính dẫn đến, chắc là em họ bên nhà mẹ cậu ấy!"
Tôi nào phải em họ gì, thế là mặt tôi đỏ bừng, tôi cầm lấy phong lì xì chạy đến chỗ Trần Kính.
Cậu ấy đang loay hoay tìm cách đốt pháo hoa thì giật mình vì hành động của tôi: "Tiết Yên Yên, đưa tiền cho tớ làm gì?"
"Đây là tiền lì xì của nhà cậu, tớ không thể nhận."
Trần Kính nhét tiền vào túi áo tôi: "Đã cho cậu thì cứ cầm lấy, tránh xa ra một chút, tớ đốt pháo đây."
Đầu tiên là tiếng pháo nổ, sau đó là những màn pháo hoa rực rỡ, mọi người đều xúm lại xem.
Trần Kính kéo áo tôi lùi lại một chút: "Tiết Yên Yên, ước gì đi. Năm mới đến rồi."
"Tớ muốn trở thành người giỏi nhất trường."
"Ngốc ạ, ước nguyện không được nói ra đâu."
"Vậy á? Để tớ ước lại."
Năm mới đến rồi, tôi chỉ mong... tôi chỉ mong mọi thứ như năm ngoái, tôi vẫn vui vẻ... và Trần Kính sẽ không rời đi.