Nếu Không Là Em

Chương 4



Tôi đã qua cơn khó khăn, thậm chí còn đổi cho mình một chiếc cặp sách mới, chiếc cặp cũ rách rưới chằng chịt ba bốn chỗ vá, cặp mới mua trên mạng, hai mươi tệ, cặp vừa to, vừa đựng được nhiều đồ.

 

Trần Kính hôm đó nhìn tôi thở dài, cậu ấy là bạn cùng bàn với tôi, sau này cậu ấy vẫn thường xuyên mang cơm cho tôi, cậu ấy nói mẹ cậu ấy nấu nhiều, mang thêm một chút cũng không sao.

 

Trần Kính là một người tốt bụng, mẹ cậu ấy cũng là một người rất tốt. Bởi vì sau khi khai giảng sau kỳ nghỉ Quốc khánh, mỗi phần cơm Trần Kính mang cho tôi đều có trứng chiên.

 

Loại trứng chiên được chiên đặc biệt rồi rắc thêm hành lá thái nhỏ lên trên. Vào một ngày cuối tuần nọ, Trần Kính hỏi tôi: "Tuần này cậu về nhà không?"

 

Tôi lắc đầu: "Mẹ tôi không cho."

 

"Vậy thì tốt, buổi chiều thu dọn đồ đạc rồi đến nhà tôi."

 

"..."

 

Trường chúng tôi là chế độ 696 tiêu chuẩn, sáng sáu giờ học, tối chín giờ tan học, một tuần học sáu ngày.

 

Chiều thứ bảy học xong mới bắt đầu nghỉ Chủ nhật, tôi tan học lúc năm giờ thì thu dọn cặp sách rồi cùng Trần Kính đi.

 

Hôm đó đến nơi tôi mới biết, nhà chị họ của Trần Kính sắp cưới, từ tối hôm trước đã bắt đầu làm đủ mọi công việc chuẩn bị.

 

Buổi tối tôi cùng Trần Kính giúp đỡ mọi người, làm xong thì ăn cơm chung, buổi tối ngủ cùng với em họ của cậu ấy.

 

Nửa đêm tôi tỉnh dậy thì phát hiện Trần Kính đang ngồi chơi game ở phòng khách. Tôi tiến lại gần, cậu ấy nhìn thấy tôi thì tắt điện thoại rồi hỏi một câu: "Sao vậy?”

 

“Sao cậu không ngủ?"

 

"Không ngủ được..."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Tại sao?"

 

Cậu ấy vò đầu thở dài: "Mẹ tôi dạo này, muốn tôi ra nước ngoài, bà ấy nói với cái thành tích này của tôi thì ở trong nước không làm nên trò trống gì."

 

Cậu ấy nói xong thì cúi đầu nhìn điện thoại, tôi biết điều nên không hỏi thêm, nhưng hôm đó về phòng, chỉ nhìn trần nhà rồi theo bản năng nghĩ.

 

Đợi Trần Kính đi rồi, sau này đói bụng thì có phải sẽ không tìm được ai để cùng ăn cơm không?

 

Ngày hôm sau dậy từ rất sớm để đi đón dâu, tôi và em họ của Trần Kính ngồi chung một xe, đó là một đám cưới theo hơi hướng Trung Hoa, cô dâu mắt sáng răng trắng, đội mũ phượng, mặc áo gấm.

 

Tôi ngây người ra nhìn, cho đến khi mẹ cô dâu cười tủm tỉm đưa cho tôi một bao lì xì, khoảnh khắc đó tôi biết vì sao Trần Kính muốn tôi đến.

 

Cô bé đón dâu có hai trăm tệ tiền lì xì, còn có đồ ăn ngon, hôm đó Trần Kính là một thành viên trong đoàn phù rể, người cao chân dài, mặc một bộ vest, ngay cả tóc cũng được chải chuốt tỉ mỉ.

 

Tôi nhai kẹo nhìn cậu ấy đứng trên đài cao, sau đó cậu ấy xuống đài vẫy tay với tôi.

 

Tôi chạy tới, liền bị cậu ấy nhét cho một nắm sô cô la: "Đi đi đi, đeo cặp sách của cậu, dẫn cậu ra hậu trường lấy đồ ăn vặt..."

 

Cậu ấy còn chưa nói xong thì nhìn tôi cười: "Ai trang điểm làm tóc cho cậu vậy? Váy xòe ngắn này, còn buộc hai búi tóc nhìn như cosplay Tiểu Kiều vậy."

 

"Tiểu Kiều là ai?"

 

"Một nhân vật trong game, cũng không tệ đấy chứ."

 

Nghe không hiểu gì, tôi bóc một gói sô cô la, nhai nhai nhai.

 

Trần Kính có một thời gian học rất chăm chỉ, nhưng chăm chỉ được một đoạn rồi lại bỏ cuộc, cậu ấy quá lười biếng.

 

Tôi vẫn như cũ mỗi ngày chép bài cho cậu ấy, tôi trên lớp làm bài của mình, tan học giúp cậu ấy chép bài.