Sau khi Hỉ Chúc rời đi, Ngày Mai lại trở về với thế giới không có tiếng cười kia…
– Ha ha ha ha, ha ha ha ha. – Hỉ Chúc vui vẻ cười không ngớt, nàng đã cười gần cả một chén trà nhỏ rồi. Vừa nãy trứng thối lại đồng ý cùng ta đi xem hội hoa đăng tối nay, thật sự là quá tốt.
– Ha ha ha ha, ha ha ha ha. – Sao ta lại ngốc thế này, cứ cười mãi thôi, chẳng qua chỉ là đi xem hoa đăng thôi mà? Trước kia Lam dì cũng từng dẫn ta đi xem rồi, ta cũng không vui đến vậy. Nhưng mà, thật sự rất vui mà, trứng thối rất ít khi bồi ta, không phải đọc sách thì là suy nghĩ lung tung, hoặc là cứ nhìn lên trời ngẩn ngơ.
– Ha ha ha ha. Ta vui quá đi!
– "Bùm!" – Pháo hoa nở rộ trên không trung, ngũ quang thập sắc, chiếu rọi lên khuôn mặt mỗi người trên đường, rực rỡ lấp lánh.
– Đẹp quá đi! Trứng thối! – Hỉ Chúc lớn tiếng nói.
– Thì ra trứng thối vẫn có lúc xinh đẹp cơ đấy. – Ngày Mai nhìn Hỉ Chúc đang nhảy nhót phía trước, trêu chọc.
– Xấu xí! Ta nói là pháo hoa! – Hỉ Chúc cãi lại.
– "Bùm!" – Lại một loạt pháo hoa rực rỡ trên bầu trời, Hỉ Chúc xem đến hoa cả mắt, vừa vỗ tay vừa nhảy nhót vừa xoay vòng. Ngày Mai nhìn nàng lắc đầu, thật không hiểu sao nàng có thể vui vẻ đến vậy, nàng thật may mắn khi không bị cuốn vào cuộc tranh đấu này. Xem ra Hỉ Chúc là người chân thật nhất trong số chúng ta, và khi ở trước mặt nàng, ta cũng không cần phải che giấu cảm xúc của mình, thoải mái tự tại. Cũng chỉ có nàng mới có thể khiến ta thoải mái cười lớn.
– Mua cho ta cái đèn lồng đi! – Hỉ Chúc kéo tay Ngày Mai chạy đến một quán hàng.
– Cô nương, cái đèn lồng này không bán, chỉ cần cô đoán trúng câu đố đèn thì có thể lấy đèn lồng đi. – Chủ quán niềm nở mời chào.
– Thật sao? Để ta xem. – Hỉ Chúc hết xem cái đèn lồng này đến cái đèn lồng khác, – Cái này, hai trái tim ở ngoài, không ai biết.
Ngày Mai đứng bên cạnh nhìn Hỉ Chúc cầm chiếc đèn lồng trên tay, khẽ mỉm cười, xem nha đầu ngốc này có đoán được không. Cái này chính là câu đố thơ, đáp án là…
– "Tâm hữu linh tê nhất điểm thông." – Hỉ Chúc buột miệng thốt ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ngày Mai ngạc nhiên nhìn nàng, y không ngờ một cô nương ngốc nghếch lúc nào cũng gây chuyện như vậy, lại có thể nhanh chóng đoán ra câu đố thơ này.
– Cô nương thông minh thật đấy, tặng cho cô. – Chủ quán ngoài cười nhưng trong không cười nói.
Độc đoán vạn cổ Liễu Như Yên. Đăng full trên youtube trước khi đăng truyện chữ trên đây nhé cả nhà. Youtube: audiolieunhuyen
Hỉ Chúc đặt xuống mười đồng tiền, cầm đèn lồng kéo Ngày Mai tiếp tục đi về phía trước.
– Sao ngươi nhanh vậy đã đoán ra câu đố đèn, nhưng vì sao còn phải trả tiền? – Ngày Mai tò mò hỏi.
– Bảo ngươi là trứng thối mà! Ngươi còn không thừa nhận, người ta là nghệ nhân thủ công, cái đèn lồng này phải tốn cả ngày trời mới làm được, lấy không của người ta thì ta không làm được. Còn về câu đố thơ này á? Ai, trước kia ở trên núi, chỉ có động vật, không có ngôn ngữ giao tiếp, cũng chỉ có thể dựa vào đoán, nên ta đoán giỏi nhất đấy! – Hỉ Chúc đắc ý bắt đầu rung đầu lắc lư.
– Trên đường không được gọi ta là trứng thối. – Ngày Mai nhỏ giọng nói với Hỉ Chúc.
– Vậy gọi là khoai lang thối? – Hỉ Chúc xoay người cười xấu xa với Ngày Mai.
– Vẫn là gọi trứng thối đi! – Ngày Mai nghiêm túc nói.
– Ha ha ha ha, giả bộ đứng đắn. Chúng ta đi xem biểu diễn đi! – Hỉ Chúc kéo tay Ngày Mai chen vào đám đông, Ngày Mai phát hiện tay Hỉ Chúc rất lạnh, gần như lạnh buốt, y theo bản năng nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng hơn. Hỉ Chúc phía trước cảm nhận được hành động này, mặt hơi nóng lên, tim đập cũng nhanh hơn. A, nam nữ thụ thụ bất thân. Hỉ Chúc lập tức rút tay mình ra.
– Sao vậy? – Ngày Mai cảm giác tay đột nhiên trống không, hỏi.
– Không có gì. Tỷ tỷ, Thượng Quan tỷ tỷ! – Ngày Mai nhìn theo hướng tay Hỉ Chúc chỉ, thấy Thượng Quan Yến và Tư Mã Gió Mạnh sóng vai đi tới. Hỉ Chúc bỗng nhiên tiến lên khoác tay y.
– Ngươi… – Ngày Mai ngạc nhiên nhìn nàng.
– Ai, người ta ra vào có đôi, ta cho ngươi nở mày nở mặt. – Hỉ Chúc nháy mắt với Ngày Mai.
Cái con ngốc này. Ngày Mai cười nhẹ. Bốn người họ đều thấy nhau, đang định tiến lên nói chuyện thì từ bên cạnh nhảy ra một đám người áo đen bịt mặt, chắn ngang ở giữa.