Nam Sinh Tôi Bao Nuôi Là Thái Tử Gia!

Chương 3:



Tôi cầm giấy chứng nhận thực tập của Lục Kỳ Niên đứng trước cửa văn phòng anh tôi.

Cảm thấy bản thân chẳng giống một cấp trên xấu xa dùng quy tắc ngầm với cấp dưới, mà giống cái kiểu theo đuổi người ta đến mức hèn mọn thì đúng hơn.

Nhưng thôi, làm "cún con" thì đã sao, đến lúc đóng cửa lại thì chưa chắc ai mới là người theo ai đâu!

Tôi cầm tờ giấy có đóng dấu đỏ chót đi ngang qua chỗ làm việc của Lục Kỳ Niên, ngón trỏ gõ gõ mặt bàn: "Tiểu Lục, vào văn phòng chị một lát."

Cậu ấy ngoan ngoãn đi theo tôi vào.

Vừa đóng cửa lại, tôi liền đưa giấy chứng nhận ra trước mặt cậu ấy như thể đang tặng quà: "Ta-da!"

Cuối cùng gương mặt lạnh lùng suốt bao ngày qua cũng nở nụ cười rạng rỡ như nắng ấm mùa đông.

Đẹp trai quá đi mất!

Tôi tranh thủ lúc nóng, thử nắm tay cậu ấy.

Da cậu ấy trắng lắm, ngón tay thon dài, hai bàn tay chúng tôi đan vào nhau như một đôi tình nhân thân mật, mà cậu ấy cũng không hề phản kháng.

Trong lòng tôi sung sướng không nói nên lời.

"Vậy… tối nay chúng ta ăn một bữa đi, coi như ăn mừng?"

Cậu ấy lập tức thu lại nụ cười, nhìn tôi đầy cảnh giác: "Ăn mừng gì?"

Tôi vốn định nói ăn mừng ngày đầu tiên chúng ta bên nhau, nhưng sợ cậu ấy áp lực quá, nên sửa lời:

"Ăn mừng… em vượt qua kỳ thực tập hôm nay, chị mời em một bữa ra trò."

Cậu ấy lắc đầu từ chối.

Tôi hơi thất vọng.

Rốt cuộc ai mới là người nắm quyền ở đây, sao tôi cứ bị cậu ấy dắt mũi hoài vậy?

Đúng lúc tôi đang chán nản thì cậu ấy khẽ mở miệng: "Phải là tôi mời chị ăn mới đúng."

"Hay về nhà tôi đi, tôi nấu đồ ăn ngon cho chị."

Đồ ănngon?

Mắt tôi sáng lên, tức khắc đặt hai bộ đồ đôi tình nhân.

Tan làm, tôi theo địa chỉ Lục Kỳ Niên cho tới chỗ cậu đang thuê chung với Tiểu Trần để đón cậu ấy.

Cậu chàng đeo cái ba lô đen, thoăn thoắt chạy xuống.

"Đi thôi!"

"Còn hành lý của em đâu?"

Tôi nhìn dáng vẻ nhẹ tênh của cậu ấy, nghi ngờ cậu ấy chẳng có thành ý gì với chuyện dọn về sống chung.

Cậu ấy vỗ vỗ cái ba lô xẹp lép: "Tài sản của tôi đều ở đây cả rồi."

Tôi nhìn vẻ nghèo xơ xác của cậu thì chỉ muốn ôm vào lòng mà yêu thương một trận cho đã.

Tôi đạp mạnh chân ga chạy thẳng đến trung tâm thương mại, mua cho cậu ấy từ đầu đến chân hai bộ đồ mới.

Cậu ấy đang định lên tiếng từ chối thì tôi đã nhanh tay che miệng cậu ấy lại: "Đủ rồi, chị xót em mà, hôm nay tiêu bao nhiêu cứ để chị lo."

Đến khi cắn răng trả tiền xong, tôi cười không nổi nữa rồi.

Cái tên này nghèo nhưng sĩ diện không hề nhỏ.

Chọn hai bộ đồ hết tận 50 ngàn tệ.

Vậy mà còn bĩu môi nói: "Ở đây không có đồ đặt may, hai bộ này tôi miễn cưỡng mặc vậy."

Hai bộ 50 ngàn mà cậu còn miễn cưỡng giùm tôi nữa hả!!

Tôi nhìn khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của cậu ấy, thế mà lại chẳng giận nổi.

Về đến nhà, cậu ấy đi thẳng tới tủ lạnh, còn tôi thì xách bộ đồ đôi đi thẳng vào nhà tắm.

Bộ đồ đôi này đáng đồng tiền thật đấy, váy ngủ lụa đỏ rực viền ren đen, đường cong cơ thể tôi lấp ló lộ ra.

Hehe, đúng là không uổng công mấy buổi học ở phòng gym.

Tôi bước ra phòng khách với dáng vẻ của một chị đẹp vừa tắm xong, định tìm Lục Kỳ Niên

thì thấy cậu ấy đang tr@n trụi phần thân trên, mặc chiếc tạp dề màu hồng của tôi đứng trong bếp nấu ăn.

Chiếc tạp dề màu hồng đúng là "tất đen" của cánh đàn ông, phối thêm dáng người gầy nhưng cởi ra toàn cơ bắp…

Trời ơi cái lưng kia như cái tủ lạnh di động, eo thì thon, đúng chuẩn eo chó săn.

Khóe miệng tôi không kìm nổi nước bọt, suýt nữa thì chảy ra ngoài.

Tôi không tự chủ được mà vòng tay ôm lấy eo cậu ấy từ phía sau, cơ bắp dưới tay lập tức căng chặt.

Thìa trong tay cậu ấy "bõm" một tiếng rơi thẳng vào nồi, yết hầu khẽ lăn lên lăn xuống, tôi còn nghe được cả tiếng nuốt nước bọt.

"Ờm… ăn cơm chưa?"

Tôi vòng tay qua cổ cậu ấy, bật người một cái nhảy luôn lên người cậu.

"Ăn chứ, lên giường ăn…"

D*c vọng cuộn trào trong đôi mắt đẹp như sao của cậu chàng, rồi chúng tôi từ phòng bếp lăn lộn thẳng lên giường.

……


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com