Ánh mắt Lục Kỳ Niên tràn đầy ngỡ ngàng và chấn động.
Hẳn là hành động vừa rồi của tôi khiến cậu ấy cảm động lắm.
Chỉ sợ cậu ấy lập tức yêu tôi mất thôi!
Nhưng không ngờ đấy, dù nghèo mà cũng cứng đầu ra phết.
Cậu ấy giật lại điện thoại với dáng vẻ lạnh nhạt, khuôn mặt đẹp trai đầy giận dữ.
Sao vậy, tôi bênh vực cậu mà cũng bị giận ngược à?
Tôi bày ra tư thế lãnh đạo: “Tiểu Lục à, vừa rồi ý chị là năng lực của em đủ để vượt qua kỳ thực tập mà.”
Cậu ấy ngẩng đầu nhìn tôi, lạnh giọng: “Tuy chị là cấp trên của tôi, nhưng vừa rồi chị đã vượt ranh giới rồi.”
Vượt ranh giới? Tôi còn có thể vượt xa hơn nữa đấy, cậu muốn xem thử không?
Tôi nhớ lại lời anh tôi, quyết định không giả vờ nữa.
“Lục Kỳ Niên, thật ra với thực lực hiện tại của cậu, muốn qua kỳ thực tập cũng hơi khó đấy.”
Cậu ấy còn cố tình hỏi lại: “Thực lực của tôi có gì không ổn?”
Nói đến chuyện này là tôi nổi điên, chống nạnh đếm tội trạng của cậu chàng: “Ngày nào cũng đi làm muộn, lại còn không chịu tăng ca, em có biết công ty Thịnh Châu đề cao văn hóa ‘sói tính’* không hả?”
*Văn hóa sói tính là một loại văn hóa doanh nghiệp nhấn mạnh vào sự cạnh tranh, tinh thần đoàn kết, khả năng thích ứng và tính quyết đoán, tương tự như những đặc điểm của loài sói.
Tôi lập tức chuyển giọng: “Nhưng nếu em chịu theo chị thì chuyện em đi muộn và không tăng ca… Chị đây có thể mắt nhắm mắt mở.”
Nghe xong, sắc mặt cậu ấy càng lúc càng đen, xen lẫn cả nhục nhã, vành tai đỏ bừng như sắp nhỏ máu.
Cậu nghẹn ra một câu đầy khó tin: “Chị… chị định dùng quy tắc ngầm với tôi à?”
Tôi gật đầu, có khi đưa giá thấp quá nên cậu ta không đồng ý?
Tôi vội nâng giá:
“Chỉ cần em đồng ý yêu đương với chị, mỗi tháng chị sẽ cho em 10 ngàn, như vậy em không cần phải ăn cái bánh mì khô không có tí dinh dưỡng nào ở văn phòng nữa.”
“Cũng không cần chen chúc ngủ chung giường đơn với Tiểu Trần, em có thể dọn về ở với chị. Chị có căn hộ hai phòng rộng 120m², đủ để hai ta xây dựng hạnh phúc.”
“Nếu em sợ đồng nghiệp dị nghị thì chúng ta có thể không công khai. Đợi đến khi em chán rồi, có thể chủ động chia tay bất cứ lúc nào.”
Tôi vừa nói vừa vẽ ra tương lai tươi đẹp của chúng tôi, nào ngờ lại chọc giận cậu chàng đến tận xương.
“Thẩm Chiêu Chiêu, chị đang sỉ nhục tôi đấy.”
Cậu ấy tức tối bỏ đi, tôi còn tưởng là vì giá chưa đủ cao.
Vội vàng đuổi theo kéo cậu ấy lại, nghiến răng nghiến lợi chuẩn bị tăng giá thêm phát nữa.
Chủ yếu là tôi sợ nếu thỏa thuận không thành, cậu ấy tức quá nghỉ việc mất.
Trừ khi sau này cậu ấy đi làm nam người mẫu trong hội quán, nếu không thì coi như hết duyên.
“Đừng đi mà, hay là mai chị tìm phó tổng giám đốc Thẩm xin giấy chứng nhận thực tập cho em nhé?”