Tôi mơ hồ đáp: “Anh đừng buồn, bọn họ cũng chẳng có chuyện gì quan trọng cần tìm em cả. Nếu anh không vui thì em xóa hết cũng được.”
Khi đó tôi vẫn còn rất yêu anh ta.
Dù sao thì anh ta cũng đẹp trai, phong thái nho nhã, lại còn quan tâm tôi từng li từng tí.
Tôi thậm chí cảm thấy anh ta chính là sự bù đắp mà ông trời dành cho tôi sau hơn hai mươi năm khổ cực.
Kết quả là, tôi lại phát hiện trong căn hộ mà chúng tôi sống chung có gắn camera giám sát.
Từ phòng khách đến phòng ngủ, chỗ nào cũng có.
Tôi sợ ngây người.
Rồi tôi lén mở máy tính của anh ta ra xem.
Bên trong có một thư mục tên là [Nhật ký nuôi dưỡng thú cưng của tôi].
Trong đó ghi chép lại toàn bộ quá trình từ lúc anh ta lần đầu nhìn thấy tôi, chú ý quan sát tôi, đến khi quyết định “nuôi dưỡng” tôi, kèm theo cả kế hoạch chi tiết để thuần phục tôi.
Anh ta đã biết rõ tôi là ai ngay từ đầu, cũng biết về hoàn cảnh gia đình tôi.
Vụ tai nạn xe đêm mưa ấy là do anh ta cố tình sắp đặt, còn sự quan tâm và dịu dàng sau đó, đều là phương pháp mà anh ta học được từ việc nuôi chó.
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
Tôi thực sự kinh hãi đến mức không thốt nên lời.
Trong thư mục còn có bản kế hoạch ba năm và kế hoạch phát triển năm năm.
Trong kế hoạch ba năm, anh ta dự định khiến tôi cam tâm tình nguyện từ bỏ việc học và công việc, ngoan ngoãn ở nhà.
Trong kế hoạch phát triển năm năm, anh ta lên kế hoạch để tôi sinh con, dùng đứa trẻ để trói buộc tôi mãi mãi.
11
Tôi không hề do dự, lập tức nói chia tay với anh ta.
Không lấy bất cứ thứ gì, tôi trở về ký túc xá ngay lập tức.
Lúc đó tôi còn cảm thấy may mắn vì vẫn chưa kịp trả phòng ký túc.
Nhưng rồi anh ta bắt đầu ngày ngày đứng dưới tòa nhà ký túc xá, làm ra bộ dạng đáng thương, van xin tôi nói chuyện với anh ta.
Bởi vì hành vi của anh ta khiến tôi bị rất nhiều người bàn tán, nên tôi đành đồng ý gặp mặt để nói chuyện một lần, bảo anh ta đừng nổi điên mà làm phiền tôi nữa.
Kết quả là anh ta đánh thuốc làm tôi ngất đi, rồi nhốt tôi trong biệt thự của anh ta.
Mỗi ngày, anh ta còn dùng điện thoại của tôi đăng trạng thái lên mạng, khiến mọi người nghĩ rằng tôi vẫn ổn, không có chuyện gì xảy ra.
Lúc đó, trông anh ta rất tiều tụy, hốc hác vì thiếu ngủ, mắt đỏ hoe, khóc lóc nói xin lỗi tôi, nói rằng không hề cố ý lừa gạt tôi, cầu xin tôi cho anh ta một cơ hội nữa.
Tôi không chút do dự nhổ một bãi nước bọt vào mặt anh ta, hét lên bảo anh ta thả tôi ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tống Cẩn Ngôn đúng là một kẻ điên, bề ngoài anh ta tỏ ra tốt đẹp, hèn mọn hơn ai hết nhưng sống c.h.ế.t cũng không chịu thả tôi đi.
Anh ta nói rằng nếu tôi rời bỏ anh ta, tôi sẽ không quan tâm đến anh ta nữa. Anh ta phải đợi đến khi tôi tha thứ thì mới có thể thả tôi ra.
Đây chẳng phải chính là giam cầm sao?
Tôi đã thử đủ mọi cách, mềm mỏng có, cứng rắn có, nhẹ nhàng nói lý lẽ với anh ta, mắng anh ta là đồ biến thái, đập phá đồ đạc, thậm chí ra tay đánh anh ta nhưng anh ta vẫn không chịu buông tha.
12
Tên thần kinh này, tôi đã tìm cách bỏ trốn mấy lần nhưng đều thất bại.
Tôi bị giam suốt hai tháng, trong thời gian đó đã báo cảnh sát nhưng mỗi lần cảnh sát tới, bọn họ đều tin lời anh ta, nói rằng anh ta không hề nhốt tôi.
Về sau tôi mới biết, những người kia đều là người của anh ta.
Thời gian cứ thế trôi qua, kỳ thi vòng hai nghiên cứu sinh sắp đến, tôi chỉ có thể giả vờ làm hòa với anh ta.
Vậy là chúng tôi lại tiếp tục một mối quan hệ méo mó, chẳng ra tình yêu, cũng chẳng ra thù hận.
Sau khi bộ mặt thật bị lật tẩy, anh ta càng vô liêm sỉ hơn, công khai cấm tôi tiếp xúc với bất kỳ người khác giới nào.
Ngoại trừ đi học, tôi đều phải ở nhà, anh ta còn kiểm tra điện thoại tôi mọi lúc mọi nơi.
Người ngoài nhìn vào cứ tưởng tôi có một người bạn trai yêu chiều tôi hết mực nhưng thực tế đó là một kẻ bệnh hoạn.
Sau khi vào học cao học, tôi đăng ký ở ký túc xá trong trường.
Buổi tối tôi hầu như không về, chỉ về buổi trưa trở về ký túc xá để chợp mắt một lát.
Bạn cùng phòng của tôi tên là Vương Tuyết, một ker thần kinh chính hiệu, rất thích quấy rầy giấc ngủ của tôi.
Cứ đến giờ nghỉ trưa, cô ta lại gọi điện thoại cho đám đàn ông theo đuổi mình ngay trong phòng, sau đó tỏ vẻ vô tội hỏi tôi:
“Tĩnh Tĩnh, tôi không làm cậu mất ngủ chứ?”
Hoặc lúc tôi đang ngủ say, cô ta cố tình tạo tiếng động để đánh thức tôi.
Ngoài ra, cô ta còn rất hư vinh.
Mỗi lần tôi về phòng nghỉ trưa, cô ta đều khoe khoang về những đối tượng yêu đương mập mờ của mình.
Sau đó cô ta còn cố ý đặt túi hàng hiệu hơn một vạn tệ ngay chỗ dễ nhìn thấy nhất, rồi chủ động khoe với tôi rằng đó là quà bạn trai tặng.
13
Tôi tình cờ nhìn thấy bạn trai của cô ta một lần khi đi ngang qua bọn họ ở bên ngoài trường.
Nhìn qua người kia phải hơn 30 tuổi, đầu hói, người lại còn lùn, béo tròn.
Vậy mà Vương Tuyết lại kiếm một tấm ảnh giả để lừa tôi, nói rằng bạn trai cô ta là một người cao ráo, đẹp trai, giàu có.