Sau này, khi gia đình tôi tiêu hết tiền tiết kiệm, tôi định vay ngân hàng để chữa bệnh cho mẹ.
Kết quả tôi bị ngân hàng từ chối.
Cuối cùng, chính Tống Cẩn Ngôn đã giúp đỡ, cho tôi vay tiền.
Lúc mẹ tôi qua đời, anh ta luôn ở bên cạnh tôi, trở thành chỗ dựa tinh thần rất lớn cho tôi.
Đến khi tôi vượt qua nỗi đau mất mát, anh ta liền tỏ tình với tôi.
Mà lúc ấy, cũng chính là khoảng thời gian tôi yếu đuối nhất trong cuộc đời.
6
Hồi nhỏ, mẹ tôi dẫn tôi rời khỏi nhà sau khi bị bố đuổi đi.
Bởi vì bố tôi muốn có con trai nhưng mẹ không sinh được. Thế là trong thời gian đi làm việc ở xa, ông ta tìm một người phụ nữ khác và có với bà ta một đứa con trai. Sau đó, ông ta dẫn người phụ nữ đó về nhà, rồi đuổi hai mẹ con tôi ra ngoài.
Nhờ có người quen giới thiệu, mẹ tôi mới tìm được một công việc quét dọn, rồi gom góp tiền cho tôi đi học.
Bao nhiêu năm qua, hai mẹ con tôi sống trong một căn phòng trọ nhỏ, mẹ đi làm, tôi đi học.
Lúc tôi thi đậu đại học, tôi cứ nghĩ rằng mẹ cuối cùng cũng có thể bớt khổ.
Nhưng niềm vui ấy chẳng kéo dài được bao lâu, bà ấy đã bị chẩn đoán ung thư phổi.
Tôi và mẹ sống nương tựa vào nhau, tôi cảm thấy số phận quá bất công với bà ấy. Cả đời bà ấy chưa từng được sống vui vẻ một ngày nào.
Và từ nay về sau tôi sẽ trở thành kẻ cô độc không nơi nương tựa.
Cuộc đời bỗng chốc giống như một nhánh lục bình trôi dạt không gốc rễ, tôi chẳng còn biết đâu là đường về nữa.
Sau đó Tống Cẩn Ngôn xuất hiện, ngày nào cũng đến bên cạnh tôi, kéo tôi ra ngoài ăn cơm, đưa tôi đi dạo.
Anh ta kể với tôi rằng khi mẹ qua đời, anh ta cũng cảm thấy bầu trời như sụp đổ.
Sau đó, anh ta còn giúp tôi mua một phần mộ ở thành phố B, nơi tấc đất tấc vàng.
Anh ta nói: “Dù sao em cũng nợ anh tiền, nợ nhiều thì cũng chẳng có gì phải lo nữa.”
7
Mẹ tôi cả đời vất vả, đến lúc mất vẫn chưa từng có một căn nhà của riêng mình ở thành phố B.
Vậy mà sau khi bà ấy qua đời, cuối cùng lại được yên nghỉ trên mảnh đất đắt đỏ đến như vậy.
Tôi cảm thấy cuộc đời thật trớ trêu.
Nhưng tôi phải thừa nhận rằng, sau khi lo liệu cho mẹ an nghỉ xong, trong lòng tôi dường như lại tìm thấy một chỗ dựa.
Tống Cẩn Ngôn thường xuyên đi cùng tôi đến thăm mộ mẹ.
Có những ngày, chúng tôi chỉ lặng lẽ ngồi giữa nghĩa trang, nhìn ánh hoàng hôn buông xuống, thời gian như ngừng trôi.
Mỗi lần đến, anh ta đều nói với mẹ tôi: “Dì yên tâm, con sẽ chăm sóc cho Tiểu Tĩnh thật tốt.”
Hôm chúng tôi chính thức bên nhau cũng là một ngày mưa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Một cơn mưa bụi giăng mờ đầy u buồn.
Anh ta cởi áo khoác che mưa cho tôi, rồi cùng tôi đi đến bãi đỗ xe, trên đường có hơi trơn, tôi suýt chút nữa trượt ngã.
Anh ta nắm lấy tay tôi rồi không buông ra nữa.
Cả hai chúng tôi đều ướt sũng.
Vậy mà mọi chuyện cứ thế thuận theo tự nhiên, chúng tôi ở bên nhau.
8
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
Tôi đã từng đọc rất nhiều trường hợp nữ sinh đại học bị lừa gạt, nên cũng lo lắng mình sẽ là một trong số đó.
Nhưng anh ta thực sự rất giàu có.
Quà tặng đều là kim cương, trang sức, hoặc những cái túi hàng hiệu đắt đỏ, thậm chí còn tặng cả xe, cả nhà cho tôi.
Tôi luôn có cảm giác như anh ta đang bao nuôi tôi vậy.
Nhưng anh ta nói đó là cách anh ta yêu một người, hy vọng tôi đừng để tâm.
Còn có người đưa tiền cho người khác rồi lại bảo: “Mong em đừng để tâm” sao?
Thật đúng là một kiểu galăng quá mức.Tôi thừa nhận, tôi có chút yêu tiền.
Chủ yếu là vì tôi đã quá thấm thía cảm giác khổ sở khi không có tiền, sống cùng mẹ trong căn phòng trọ chật hẹp, tối tăm, rồi bất lực nhìn bà ấy mắc bệnh lại nghèo khổ đến mức không lo nổi tiền viện phí.
Thế nên, anh ta tặng gì, tôi đều nhận.
Tốc độ yêu đương của chúng tôi cũng rất bình thường.
Ban đầu hoàn toàn là tình yêu trong sáng, tôi vẫn chuyên tâm chuẩn bị thi nghiên cứu sinh.
Đến khi tôi thi nghiên cứu sinh xong, mới chính thức chấp nhận mối quan hệ này và dọn về sống chung cùng anh ta.
9
Sau khi sống chung, tôi mới phát hiện ra anh ta là một kẻ biến thái.
Đầu tiên, anh ta bắt đầu kiểm soát các mối quan hệ của tôi.
Ban đầu, chỉ cần có một nam sinh gửi tin nhắn cho tôi, anh ta liền tỏ ra rất không vui, mặt mày ủ dột, ngồi trên ghế sofa cau có cả buổi.
Tôi chưa từng có kinh nghiệm đối phó với tình huống này, vì bình thường anh ta luôn giữ cảm xúc rất ổn định.
Hai chúng tôi hầu như không có mâu thuẫn gì lớn, cũng chẳng bao giờ cãi nhau.
Thế nên khi thấy anh ta như vậy, tôi giật mình, tưởng rằng mình đã làm gì quá đáng, vội vàng hỏi anh ta có chuyện gì.
Anh ta liền thở dài đầy buồn bã, nói:
“Không phải lỗi của em, mà là lỗi của anh. Anh phát hiện ra rằng mỗi khi thấy em liên lạc với người khác giới, anh lại sợ em thay lòng mà chia tay. Anh luôn cảm thấy bản thân chưa đủ tốt, không xứng với em. Là do anh quá yêu em, lúc nào cũng lo được lo mất... Nhưng em đừng bận tâm đến anh, anh sẽ tự điều chỉnh.”
Sau đó anh ta giơ điện thoại lên cho tôi xem:
“Tiểu Tĩnh, em yên tâm, trong điện thoại di động của anh không có bất kỳ số liên lạc nào của người khác giới. Anh luôn tin rằng khi yêu, điều quan trọng nhất là phải loại bỏ mọi khả năng phản bội. Mà bước đầu tiên chính là không duy trì bất cứ mối quan hệ nào với người khác giới.”