Màn hình mở khóa. Đập ngay vào mắt là… tấm ảnh mặt rắn tinh của tôi làm hình nền!
Tôi: "!"
Không thể nào! Đúng là ảnh của tôi! Thì ra Dư Minh thật sự thích tôi! Bằng chứng rõ rành rành đây chứ đâu!
Trong đầu tôi như sấm nổ ầm ầm, tay chân lóng ngóng. Mà trước mặt, anh vẫn quá bình thản! Không hề tỏ ra ngượng ngùng khi bí mật bị lộ!
Theo phản xạ, tôi ngẩng đầu bật thốt: "Cậu… cậu thích tôi à."
Nói xong hối hận ngay tức khắc. Aaaaa cái miệng chết tiệt, sao nhanh vậy! Không cho người ta chút thể diện nào hết! Lỡ đâu anh xấu hổ bỏ chạy thì sao?
Dư Minh sững lại, ánh mắt trầm xuống, rồi quay mặt đi: "Không có, sao cậu lại nói vậy?"
Tôi chỉ vào hình nền, lý lẽ đầy đủ: "Đây rõ ràng là tôi mà!"
Anh nghiêng người lại gần, cúi xuống nhìn ảnh. Khoảng cách rút ngắn, tôi gần như cảm nhận được hơi thở và mùi hương nhàn nhạt từ anh. Theo bản năng, tôi né sang bên.
Dư Minh: "À, là cậu à."
Tôi: "…"
Ủa? Khó nhận ra vậy luôn hả? Ờ thì, đúng là khó nhận ra thật…
Khuôn mặt anh thoáng áy náy: "Xin lỗi, tôi không biết đó là ảnh của cậu, chỉ thấy dễ thương nên mới để làm hình nền."
Tôi đang chăm chú nghe anh giải thích, bất ngờ từ "dễ thương" khiến mặt tôi đỏ bừng.
"Ờ ờ, vậy à, xin lỗi vì hiểu lầm cậu, thật sự xin lỗi…"
Tôi vội nhét điện thoại vào tay anh, cắm đầu chạy về ký túc xá. Tức chết đi được, phải về đập nhỏ đám bạn cùng phòng mới được! Mất mặt quá trời quá đất!
Hoàn toàn không nhận ra, phía sau có một bàn tay suýt với lấy, cùng ánh mắt đầy hối tiếc.
Từ hôm đó trở đi, Tôi lúc nào cũng ngại. Hễ gặp Dư Minh là né. Tiết tự chọn kia tôi cũng ngoan ngoãn đi học, chẳng còn nhờ anh nữa.
Bạn cùng phòng cũng áy náy: "Không phải anh ấy thích thầm sao? Nhưng mà cũng đúng, một người cao lãnh như thế, ngày nào cũng bận rộn làm thêm, chắc đâu có thời gian yêu đương."
"Nhưng mà dùng ảnh người khác làm hình nền, khó mà không nghi ngờ đúng không?"
"Chuẩn luôn! Với lại tớ nhớ ra rồi, trước đây hình như Dư Minh từng giúp cậu nữa đó."
Tôi kinh ngạc: "Giúp khi nào?"
"Hồi đầu năm hai có đợt xin học bổng. Cậu xin hạng nhì, là Dư Minh phụ thầy tính điểm, phát hiện cậu thiếu cộng điểm từ cuộc thi tiếng Anh. Nhờ thế mà đủ điểm lấy học bổng hạng nhất luôn!"
Tôi bừng tỉnh, khó trách lúc đó thầy hỏi xin giấy chứng nhận. Thì ra là nhờ Dư Minh nhắc! Trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp, vừa biết ơn vừa có chút áy náy.
"Còn nữa còn nữa! Nhớ lần cậu bị thương chân ở đại hội thể thao không? Là Dư Minh chạy nửa sân đi lấy cồn i-ốt về cho đó!"
"Trời ạ, hồi đó còn tưởng anh ấy chỉ tốt bụng, hóa ra… dấu hiệu có từ lâu rồi!"
Tôi chau mày: "Nhưng anh ấy nói thẳng là không thích tôi mà."
" Có khi là miệng cứng thôi! Kiểu như ‘Bây giờ ngươi chỉ là tiểu sinh, ta chưa động thủ. Nhưng một khi ngươi dám bay nhảy chốn giang hồ khác, lão tử lập tức chộp lấy!’ "
"Ha ha ha ha…"
Cả bọn đang cười nghiêng ngả, Bỗng nghe tiếng chó sủa "gâu gâu". Ngó xuống, thấy một chú chó con bị buộc dây, nghiêng đầu nhìn chúng tôi, đôi mắt đen láy như hạt nho.
Cô bạn mê chó nhào tới: "Aaaa cún cưng! Cho chị ôm một cái nào!"
Tôi vội kéo lại: "Năm ngoái cậu cũng ôm chó rồi bị cắn, tiêm mấy mũi, kêu cả tòa nhà bệnh viện đó thôi."
Bạn tôi phẩy tay: "Ấy là vì con kia dữ, bự chảng. Con này nhỏ xíu, ngoan thế này, sao nỡ cắn chứ đúng không nào?"
Một tiếng sau.
Bệnh viện.
Bạn tôi khóc ròng: "Hu hu hu từ nay không yêu chó nữa. Bị cắn tới bảy phát rồi! Hu hu… phải đăng lên WeChat để mọi người thương mình mới được."
Cô ấy lôi điện thoại ra, mà… hết pin. Thế là giật luôn điện thoại của tôi: "Ai đăng chẳng được, dùng máy cậu vậy."
Tôi thấy cô ấy tội nên đồng ý. Người xếp hàng đông nghịt, Tôi bảo bạn đứng chờ, mình đi vệ sinh.