Trong khi tôi mặt chưa rửa, răng chưa đánh, tóc như ổ quạ.
Tôi gào cứu viện: “Bút của các cậu! Dư Minh đem trả rồi! Ổng đang ở dưới ký túc kìa!” Bọn bạn cùng phòng cười hô hố: “Hehe, bọn tôi cố tình bỏ lại đó. Cậu nghe chuyện Lọ Lem và chiếc giày pha lê chưa?” Tôi nghẹn họng: “Thế còn tôi là Lọ Lem và cây bút cá mặn à?” Bạn cùng phòng: “Haha, thì cũng coi như tạo cơ hội thôi! Chúng tôi biết cậu ngây thơ, giữ bí mật kém, nếu cậu yêu anh ta chắc chắn nói cho chúng tôi biết.” “Tức là sao?” “Tức là Dư Minh chắc chắn thầm thích cậu! Không thì sao màn hình khóa, hình nền, cả khung chat đều là ảnh của cậu!” Tôi: “Ảnh nào cơ? Ảnh chụp lén hả?” Bạn cùng phòng: “Không! Ảnh cậu đăng QQ năm 2018 ấy. Cậu còn khoe với bọn tôi. Đây này.” [Ảnh]
“Ghê chưa, cậu ta còn lục tận ảnh từ năm 2018 ra cơ!” “Chậc chậc, mặt ngoài lạnh như băng mà âm thầm crush mới ghê.”
Tôi nhìn ảnh, lòng tụt mood nửa phần. Bức đó tôi P quá đà, méo hết cả mặt. Mắt thì bự dị, cằm nhọn muốn đâm thủng sàn, da thì trắng bệch như Sadako. Nhìn không khác nào yêu quái.
“Tại sao lại lấy cái ảnh này làm hình nền? Hay cậu ta thấy dị quá nên lấy để châm biếm?” Bạn cùng phòng: “Không! Thật lòng yêu thích cậu đó!”
Tôi ôm mặt. Thật lòng mà lấy ảnh xấu hoắc này á? Sao không chọn cái nào đẹp đi? Nếu ai nhận ra đó là tôi chắc tôi độn thổ mất.
Bạn cùng phòng: “Nhanh xuống đi! Bọn tôi thấy anh ta rồi! Haha, bọn tôi đi ăn trước, lát mua cơm về cho cậu!”
Không còn cách nào, tôi cắn răng rửa mặt thay đồ, rồi phi xuống.
Xuống cầu thang, tim đập như trống trận. Thật không? Dư Minh thật sự thầm thích tôi sao? Lát nữa gặp có awkward không? Thích tôi thật á? Sao lại thích? Từ bao giờ?
Vừa nghĩ vừa bước tới tầng một. Gió mùa đông cuốn lá vàng bay lả tả. Giữa gió, một chàng trai dáng gầy đứng lặng. Nắng xuyên qua tán cây, loang loáng chiếu lên áo khoác đen và gương mặt lạnh nhạt của anh.
Nổi bật đến mức xung quanh ai cũng lén nhìn. Nhưng Dư Minh chẳng bận tâm, chỉ yên lặng chờ, như một gốc cây trầm mặc giữa mùa đông.
Thấy tôi, ánh mắt vốn lạnh tanh của anh bỗng lóe sáng. Giống ảo giác, chỉ một thoáng rồi lại về bình thường.
Tôi bị nhìn chằm chằm mà gượng gạo bước lại gần. “Cậu… chào cậu.” “Haha thì ra là Dư Minh à.” “Tôi nghe nhiều rồi, cậu là hoa khôi của khoa… à nhầm, nam thần của khoa, xin lỗi xin lỗi…”
Cái gì thế này? Không phải người thầm thích là anh ta sao? Sao tôi hồi hộp như kiểu mình crush người ta thế? Chân ơi đừng run nữa!
Hít sâu, tôi ngẩng đầu – đúng lúc đụng phải ánh mắt nóng rực của anh. Cả hai khựng lại. Dư Minh lập tức lấy lại bình tĩnh, thản nhiên: “Không sao.”
Anh xoay người, lôi từ cặp ra một cây bút cá mặn và một hộp bánh gói tinh xảo. “Cái này cho cậu.”
Trời ạ. Không chỉ đẹp trai, mà giọng cũng mượt tai dữ thần! Cho tôi thở cái đã, ngắm không xuể luôn!
"Hứa Tranh?"
Một bàn tay vẫy vẫy trước mặt tôi, ngón tay thon dài, gọn gàng đến phát ghen. Tôi lập tức hoàn hồn: "À, bút thì tôi nhận, còn bánh thì thôi! Cậu khách sáo quá rồi, cậu tặng bút cho chúng tôi, phải là chúng tôi cảm ơn cậu mới đúng."
Dư Minh: "Không cần, cậu cứ cầm đi. Cảm ơn đã ủng hộ việc làm ăn của tôi."
Việc làm ăn? À à, vụ đi học hộ. Mà nghe anh ấy nói sao trang trọng quá, xa cách ghê. Thật sự anh ấy thích tôi ư?
Trong đầu tôi lóe lên ý nghĩ. "Dư Minh, tôi xuống gấp quá quên mang điện thoại rồi. Cho tôi mượn điện thoại một lát nhé, tôi nhắn bạn cùng phòng là đã tìm được bút, tụi nó lo lắng lắm."
Anh khẽ nhíu mày, trông như do dự. "Tất nhiên, nếu bất tiện thì thôi, tôi lên phòng..."
"Được."
Điện thoại nhanh chóng được đưa sang, còn vương hơi ấm ngón tay anh. Tôi ngẩn ngơ nhận lấy. Khoan, đưa thẳng thế này sao? Không sợ tôi thấy hình nền à?