Tôi dồn hết sức lực vào công việc và dành thời gian cho gia đình.
Tôi cũng đã nói với họ về chuyện chia tay Chu Thời Khiêm. Mặc dù mẹ tôi lẩm bẩm:
"Chia tay rồi cũng tốt. Mẹ sớm đã thấy Chu Thời Khiêm không hợp với con, đối xử với con còn chẳng bằng một nửa Tiểu Trình."
Nhưng tôi biết, trước mặt tôi, bà vẫn cẩn thận cố gắng không nhắc đến chuyện này, dù sao bà đã tận mắt chứng kiến tôi thích Chu Thời Khiêm đến mức nào.
Tôi không sửa lại suy nghĩ của bà. Thà để bà nghĩ như vậy còn hơn là biết sự thật trong lòng tôi.
Hồi đó bà còn từng se duyên cho tôi và Trình Dật, chỉ là tôi đã tự mình từ chối.
Còn về Chu Thời Khiêm, tôi không muốn có bất kỳ mối quan hệ nào với hắn nữa, nhưng đôi khi sự chạm mặt lại đến bất ngờ như thế.
Hôm đó tôi tan sở, bị đồng nghiệp kéo đi mua sắm.
Suốt đường đi, cô ấy lải nhải:
"Tống Duyệt, cậu có làm việc quá sức không vậy? Không đi mua sắm, không yêu đương, mỗi ngày chỉ có hai điểm: nhà và công ty. Cậu xinh đẹp thế này, không trang điểm một chút thì quá phí à?"
Mái tóc ngắn ngang vai bị gió thổi hơi rối, tôi nhẹ nhàng cười, không đáp lời.
Tôi từng vì người mình yêu mà dành cả ngày chăm chút bản thân. Sau này, có người hỏi tôi:
"Tống Duyệt, một người cần cậu tốn công tốn sức để chiều lòng, thì rốt cuộc họ yêu cậu được bao nhiêu?"
Khi gặp Chu Thời Khiêm, tôi đang ngồi trên ghế sofa của cửa hàng quần áo nhìn ra ngoài. Đồng nghiệp của tôi đi vệ sinh.
Hắn đột nhiên xuất hiện và bốn mắt chạm nhau. Đây có lẽ là lần gặp mặt đầu tiên kể từ sau hôm chia tay.
Tôi tự nhiên dời ánh mắt, cúi đầu nghịch điện thoại. Rất nhanh, một bóng đen bao phủ trước mặt tôi.
"Tống Duyệt."
Ngón tay tôi khựng lại, tôi ngẩng đầu nhìn hắn.
"Chuyện chia tay, là anh—"
"Chu Thời Khiêm, anh nói chia tay, em đã đồng ý, và cũng không tiếp tục dây dưa với anh nữa. Vì vậy, không cần phải nhắc đi nhắc lại chuyện này. Sau này em sẽ không làm phiền anh nữa. Xin lỗi vì những phiền toái em đã gây ra cho anh trước đây."
Trong mắt hắn dường như có một khoảnh khắc giằng xé, giọng nói hắn hơi trầm:
"Tống Duyệt, nếu anh nói anh hối hận rồi thì sao?"
Tôi hơi sững sờ, rồi cười:
"Nhưng anh đâu có đến tìm em, đúng không? Huống hồ, chia tay là anh đề nghị."
Tôi chỉ xóa hết mọi cách thức liên lạc, chứ không cố ý tránh hắn.
Hắn thậm chí không cần phải tìm, chỉ cần đi ngang qua cổng chung cư của tôi cũng có thể gặp tôi.
Hắn ngồi xuống đối diện tôi, kéo khóe môi, khẽ nói:
"Phải, là anh nói chia tay."
Tôi cau mày nhìn vẻ mặt thẫn thờ của hắn, không nói thêm gì.
Trong ký ức của tôi, Chu Thời Khiêm hiếm khi để lộ trạng thái này. Phần lớn thời gian, hắn là một người quyết đoán, mạnh mẽ và bình tĩnh, kín đáo.
Vài lần hiếm hoi, đó cũng chỉ là sự mong manh xuất hiện vì mối tình đầu của hắn.
Dù tôi không còn bị cốt truyện chi phối, tôi vẫn nhớ lại cảnh tượng lúc đó.
Khi đó, có lẽ dự án công ty hắn gặp vấn đề gì đó không giải quyết được, cộng thêm việc uống quá nhiều rượu trong bữa tiệc khiến hắn bị xuất huyết dạ dày phải nhập viện.
Nửa đêm tôi bị điện thoại đánh thức, vội vàng chạy đến bệnh viện thì hắn đã nằm trong phòng bệnh.
Tôi rón rén bước vào nhìn hắn. Đang định quay người đi hỏi bác sĩ tình hình, tôi bất ngờ bị hắn nắm chặt cổ tay. Hắn mở hé mắt, khàn giọng nói một câu:
"Đừng đi."
Sau đó, tôi tận tâm chăm sóc hắn hơn một tuần, ba bữa một ngày đều phải tự tay làm rồi mang đến cho hắn.
Cho đến ngày thứ hai sau khi hắn xuất viện, tôi mới thấy trong điện thoại hắn, trước khi nhập viện, mối tình đầu của hắn đã liên lạc với hắn, nhưng vì lý do nào đó, Chu Thời Khiêm đã không đồng ý gặp cô ấy.
Chắc hẳn, người hắn muốn nói đừng đi đêm hôm đó không phải là tôi, dù sao từ kiểu tóc đến trang phục, tôi đều giống mối tình đầu của hắn đến vậy.
Sau này, hắn và mối tình đầu nối lại tình xưa, gương vỡ lại lành.
Tất cả vấn đề của công ty đều được giải quyết, thậm chí còn tốt hơn.
Tên tuổi Chu Thời Khiêm dần nổi lên trên thương trường.
Mỗi lần gặp nguy nan đều tai qua nạn khỏi, vấn đề khó khăn đến đâu cũng được giải quyết.
Có lẽ, đây chính là hào quang nhân vật chính chăng.
Hắn tình yêu sự nghiệp đều bội thu, còn tôi, bị đá khỏi cuộc chơi.
"Tống Duyệt."
Hắn cất tiếng ngắt ngang dòng suy nghĩ của tôi, dường như cực kỳ khó khăn để nhếch khóe môi, "Vậy chúng ta có thể làm bạn—"
"Không thể."
Khác với Trình Dật, Chu Thời Khiêm đối với tôi là một sự tồn tại luôn nhắc nhở tôi đã đẩy Trình Dật ra xa như thế nào.
Nếu không vì cốt truyện nữ phụ bắt buộc phải đi, tôi nghĩ tôi đã không chú ý đến hắn trong bữa tiệc sinh nhật đó, sau này cũng không quen biết hắn, cả đời không có giao thiệp.
Giữa nụ cười cay đắng của hắn, tôi nghiêm túc nói:
"Chu Thời Khiêm, tôi và anh không có lý do gì phải làm bạn."
Vừa nói xong, tôi thấy đồng nghiệp đi về phía này. Tôi lập tức đứng dậy muốn đi ra ngoài.
Tuy nhiên, vừa đứng dậy, Chu Thời Khiêm đã đứng ngay sau lưng, nắm lấy cổ tay tôi.
"Tống Duyệt."
"Buông—"
Giọng tôi dừng lại đột ngột, vì tôi nhìn thấy hai người ngồi đối diện nhau trong quán cà phê đối diện.
Trình Dật và Lục Khinh.
Rất nhanh, như cảm nhận được ánh mắt của tôi, Trình Dật quay mặt lại nhìn tôi trong lúc nghe Lục Khinh nói chuyện, rồi lại quay đi như không có chuyện gì và tiếp tục nói chuyện với cô ấy.
Tôi giằng tay ra, quay đầu đối diện với đôi mắt Chu Thời Khiêm luôn tràn đầy tình cảm dù nhìn ai, nói:
"Nếu không cần thiết, sau này gặp nhau cứ xem như không quen biết thì hơn."