Mùa Xuân Còn Mãi
10.
Khi ấy ta liền hiểu, mình vô ý chạm phải gai của Tuyết Oanh.
Tự nhủ trong lòng: từ nay lời nói cử chỉ phải dè dặt từng chút, kẻo lại lỡ khiến ai phật ý.
Người hầu hạ bên tiểu thư thật sự rất đông.
Ta chỉ là một nha đầu thi thoảng được gọi vào kể chuyện.
Phần lớn thời gian đều ở ngoài viện chăm hoa tưới cỏ.
Tiểu thư gần như không rời khỏi cửa phòng, ngày ngày đều ở trong nhà.
Có nữ phu tử và mama dạy lễ riêng đến dạy nàng cầm kỳ thư họa, cùng cả nữ công.
Phu nhân là kế thất, chẳng phải thân mẫu của tiểu thư, giữa hai người cũng có phần xa cách.
Bởi thế, phu nhân chỉ thi thoảng mới ghé qua viện Lê Phương thăm nàng.
Nghe nói tiểu thư đã nằm lỳ trong phòng suốt năm ngày, phu nhân sầm mặt, đích thân tới viện.
Lúc đó ta đang bưng bình nước tưới hoa.
Phu nhân vừa bước vào phòng tiểu thư, chẳng bao lâu đã vang lên một tiếng thét chói tai.
Là tiếng của tiểu thư!
Ngoài ra còn có tiếng nức nở từ đám nha hoàn.
Ta lập tức đặt bình nước xuống, quỳ gối ngoài cửa, nhưng thực chất là căng tai lắng nghe.
“Chỉ vì sợ đau mà định không xuống đất?” - Giọng phu nhân lạnh như băng,
“Con gái nhà danh gia thế tộc, ai mà chẳng từng trải qua chuyện này?
Dù có khổ cũng phải chịu.
Còn các ngươi, nếu còn dám nuông chiều nàng, bán hết đi cho ta!”
Nửa canh giờ sau, phu nhân vén rèm bước ra, sắc mặt khó coi.
Khi ta vào phòng, chỉ thấy tiểu thư đang được Thu Nhạn và Tuyết Oanh đỡ từng bước dịch chuyển.
Khuôn mặt vốn đã trắng bệch, nay càng không còn chút huyết sắc nào.
Nước mắt trên má đã khô, vài sợi tóc rũ xuống bên trán, càng khiến nàng thêm phần tiều tụy.
Tất cả ánh mắt đều dừng ở chân nàng.
Vì tà váy bị vén lên đôi chút, ta mới nhìn thấy rõ đôi chân ấy.
Thứ đó, thật chẳng thể gọi là “chân”.
So với nắm tay ta còn nhỏ hơn.
Đi trong đôi hài tinh xảo, từng bước như hoa nở dưới chân, nhưng ta lại thấy, nàng là từng bước rướm máu.
Ở Ninh huyện ta, vốn ít khi theo lệ bó chân.
Nhưng vì tiểu thư sắp được gả cho nhà họ Tạ gia ở kinh thành, nên mới phải làm như những danh môn khuê nữ kia, bó chân từ nhỏ.
Hôm ấy, dù là Tuyết Oanh diễn rối bóng, hay Xuân Yến làm xiếc, đều không thể khiến tiểu thư nở nổi một nụ cười.
Nàng chỉ ngồi mãi trên giường, rất lâu không nói một lời.
Không biết là đang nghĩ gì.
11.
Từ hôm đó trở đi, mỗi ngày tiểu thư đều ra khỏi phòng đi dạo.
Chỉ là tâm tình chẳng bao giờ tốt, vẻ mặt lúc nào cũng buồn buồn.
Những người hầu quanh nàng ai nấy đều cố hết sức, chỉ mong có thể khiến tiểu thư mỉm cười đôi chút.
Viện Lê Phương có bốn nha hoàn nhị đẳng.
Xuân Yến biết diễn tạp kỹ, có chút công phu.
Hạ Uyên giỏi tết tóc, tài khéo nhất là việc chải đầu.
Thu Nhạn thì thạo bếp núc, lại giỏi nữ công, ngoài Trương nhũ mẫu ra, nàng là người mà tiểu thư tín nhiệm nhất.
Tuyết Oanh khéo biểu diễn rối bóng, lại giỏi cắt giấy thủ công.
Còn lại đều là mấy tiểu nha hoàn, tiểu đồng và bà tử như ta, chỉ được hầu hạ bên ngoài.
Phải lâu sau ta mới biết, đây đã là lần thứ hai tiểu thư bị ép bó chân.
Lần đầu là khi nàng mới năm tuổi, lúc đó thân mẫu nàng còn sống, vì thương con nên không lâu sau đã cởi bỏ.
Mãi đến khi Đại gia tái giá, tân phu nhân lại nhắc chuyện bó chân.
Đại gia vốn không quản chuyện hậu viện, nghe xong cũng chỉ thuận theo để mặc phu nhân an bài.
Vài năm nay, bó rồi lại bỏ, bỏ rồi lại bó, bao phen hành hạ, khiến thân thể tiểu thư vốn đã yếu lại càng thêm suy nhược.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nghe hết chuyện ấy, ta chỉ biết âm thầm thở dài trong lòng.
Đại viện thâm sâu, ngày tháng cứ thế trôi nhanh.
Chớp mắt, đã đến Trung thu.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Hôm ấy, sau bữa tiệc gia đình, tiểu thư ngồi bên cửa sổ ngắm trăng, mấy người hầu đứng quanh trò chuyện cùng nàng.
Hạ Uyên từ ngoài bước vào, nét mặt rạng rỡ:
“Hôm nay trong phủ bao trọn rạp hát, lát nữa sẽ khởi hành.
Tiểu thư, để nô tỳ chải đầu cho người.”
Từ lúc vào Phương gia đến nay, ta vẫn chưa từng bước chân ra khỏi cổng.
Mỗi khi tiểu thư xuất hành, cũng chỉ mang theo vài nha hoàn thân cận.
Nghĩ đến đó, ta không khỏi có chút ngưỡng mộ.
Không ngờ đến lúc tiểu thư chuẩn bị rời viện, Thu Nhạn lại gọi ta cùng đi.
Hai bên đường treo đầy lồng đèn hình dáng khác nhau.
Người qua kẻ lại, chen vai sát cánh, vô cùng náo nhiệt.
Ta đi sau kiệu tiểu thư, vừa bước vừa nhìn ngó khắp nơi, trong lòng vô cùng háo hức.
Tới rạp hát, ta theo tiểu thư vào gian phòng bao xem kịch.
Trong phòng chỉ có tiểu thư và năm nha hoàn chúng ta, bầu không khí khá thoải mái.
Tiểu thư bảo chúng ta ăn điểm tâm và trái cây trên bàn.
Mọi người vừa ăn vừa chuyện trò rôm rả, bàn luận về các đào kép đang diễn trên sân khấu đối diện.
Ai nấy đều nhất trí rằng, cô đào hát vai tiểu đán hôm nay thật nổi bật.
Giọng hát trong vắt, dáng điệu lại uyển chuyển mềm mại.
Trong tiếng cười nói, mấy hồi tuồng cũng đã khép lại, mọi người lên xe trở về.
Tiểu thư vừa lên cỗ xe, Tuyết Oanh chợt nói với ta:
“A, tiểu thư để quên lò sưởi tay rồi, ngươi quay lại lấy đi.”
Trời vừa chuyển lạnh, tiểu thư thể chất yếu, đi đâu cũng cần mang theo lò sưởi tay.
Ta vội vàng đáp lời, chạy trở lại phòng bao để lấy.
Quả cũng là xui xẻo, ta vừa đặt chân tới bao phòng thì Nhị gia đã từ phía đối diện đi tới.
Ta giật mình, vội cúi đầu hành lễ:
“Nhị gia.”
Nam nhân kia thản nhiên bước lướt qua, căn bản không thèm để mắt đến ta.
Vẫn là tên tiểu đồng đi phía sau hắn vẫy tay, ra hiệu bảo ta tránh đường.
Ta nghiêng người nhường lối cho hàng người đi theo sau Nhị gia, lúc ấy mới trông thấy cô đào hát vai tiểu đán cũng đi cùng.
Son phấn chưa tẩy, thân vẫn khoác xiêm y tay áo rộng của đào hát.
Còn đang muốn ngắm thêm vài lần, thì đám người ấy đã rẽ sang một hành lang khác, khuất khỏi tầm mắt.
Ta hoàn hồn, vội vàng quay lại tìm lò sưởi tay của tiểu thư.
Tìm đi tìm lại mấy lượt, vẫn chẳng thấy tăm hơi.
Ra khỏi rạp hát, người nhà họ Phương đã về gần hết.
Ta một thân một mình đi theo, lại vì lỡ giờ mà bị bà gác cổng mắng cho một trận.
Trở về viện Lê Phương, ta định vào báo với tiểu thư là không tìm được lò sưởi.
Nào ngờ Tuyết Oanh đứng chặn trước cửa, không cho ta vào.
“Thật ngại quá,” - nàng ta cười nhạt, “đi được nửa đường ta mới nhớ ra, lò sưởi là ở chỗ ta.”
Tới lúc này ta mới bừng tỉnh, Tuyết Oanh cố tình giở trò trêu chọc ta.
Ta nghiến chặt môi, hỏi thẳng:
“Tỷ vì sao lại làm vậy?”
Chẳng lẽ chỉ vì câu khen bâng quơ của ta mấy tháng trước?
“Bên cạnh tiểu thư người đã đủ nhiều rồi.
Ngươi cứ biết thân biết phận thì tốt hơn.”
Nàng ta cứ như vậy cảnh cáo ta.
Bạn đang đọc truyện trên Truyencom.com