"Chàng phát hiện ra thân phận của ta từ khi nào?" Ta nằm úp sấp trên bàn tiếp tục hỏi hắn.
Tiêu Cẩn Du dừng bút, nhìn ta cười: "Lúc đầu tưởng nàng là người mẫu hậu phái đến."
Đây là ý gì? Chính là ngay từ đầu, hắn đã biết thân phận ta đáng ngờ rồi!
Ta chống tay ngồi dậy từ trên bàn: "Vậy là ngay từ đầu chàng đã lừa ta?"
Hắn cầm bút chấm lên chóp mũi ta, trong mắt sáng lên: "Lúc đó nàng nào dám nói chuyện với ta như vậy."
Bây giờ thì khác rồi.
Ta nghĩ đến đây, lại nằm úp sấp xuống: "Vậy chín thái giám trước đó là sao?"
Rõ ràng hắn không thích thái giám, cũng không phải là người thật sự sẽ tùy tiện g.i.ế.c người rồi vứt ra bãi tha ma.
Nhiều người nhìn thấy như vậy, chắc chắn không phải là giả.
Ánh mắt Tiêu Cẩn Du tối sầm lại, nhìn cuốn sổ trong tay, khóe miệng giật giật: "Giống như ngươi, đều là người muốn đến g.i.ế.c ta."
Ta đảo mắt, cảm thấy cổ hơi lạnh.
"Chàng đừng nói bậy, ta không giống bọn họ!" Ta nhào vào lòng hắn.
Một tay hắn ôm ta, cười nói: "Đúng, đương nhiên nàng khác với bọn họ."
Ta bị hắn chọc cười khanh khách, sau khi cười xong lại thấy đau lòng. Những người đó ngày đêm ở bên cạnh hắn, hắn phải chịu bao nhiêu đau khổ mới có thể đi đến ngày hôm nay.
Nghĩ lại, chắc hẳn hắn cũng đã sớm biết Toàn công công là người của Thái hậu nhỉ?
Người thân cận lại là người muốn g.i.ế.c mình.
Nỗi đau này, hắn đã âm thầm chịu đựng bao nhiêu năm.
"Xin lỗi." Ta nâng mặt Tiêu Cẩn Du lên, hôn chụt một cái.
Hắn cúi đầu nhìn ta: "Hửm?"
Ta đã tin lời Giáo chủ nói với ta, ta cũng đã từng muốn g.i.ế.c hắn.
Dường như hắn biết ta muốn nói gì, buông bút xuống, hai tay ôm ta vào lòng, như ôm một bảo vật hiếm có trên đời.
"Nàng đã sớm trả đủ cho ta rồi."
Ba ngày trôi qua, Tiêu Cẩn Du tiếp tục làm Hoàng thượng một cách cần mẫn.
Còn ta, khi đang dạo chơi trong Ngự hoa viên, nghe thấy hai giọng nói sau hòn non bộ.
"Nghe nói trước đây Bệ hạ thích thái giám."
"Đúng vậy, nghe các lão nhân trong cung nói, Đức công công kia từng sủng quán hậu cung."
"Còn nghe nói, Hoàng hậu nương nương hiện giờ liên quan đến Đức công công nên mới được Bệ hạ để mắt tới..."
……
Ừm.
Lò sản xuất lời đồn hoạt động lại rồi.
Phiên ngoại Tiêu Cẩn Du
1.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mẫu hậu của ta không yêu ta, từ nhỏ ta đã biết.
Những huynh đệ khác luôn chạy đến khóc lóc với mẫu phi của họ khi bị thương, bị ủy khuất, còn mẫu hậu của ta chỉ nhìn ta với vẻ mặt chán ghét, bảo ta đứng ra sau cửa.
Mặc dù ta là Thái tử.
Nhưng ta chưa từng nghe được một lời khen ngợi nào từ miệng mẫu hậu.
Cho đến khi một người xuất hiện.
Là biểu ca của ta, là con trai của muội muội mẫu hậu, cùng tuổi với ta.
Hắn luôn được mẫu hậu thiên vị quá mức, nhất cử nhất động của hắn đều được mẫu hậu quan tâm.
Sự cưng chiều sắp tràn ra khỏi mắt mẫu hậu đều dành cho hắn.
Điều khiến ta sợ hãi nhất là, người đó được nuôi dạy rất quý giá và ưu tú.
"So ra, hắn giống Thái tử hơn." Ta từng nghe có cung nhân nói như vậy.
Năm đó ta mới tám tuổi, ta trốn trong điện của mẫu hậu muốn tạo bất ngờ cho bà ta nhân dịp sinh thần.
Nhưng lại nghe thấy bà ta nói với ma ma của mình: "Yến Nhi lớn rồi, biết quan tâm người khác rồi. Bà xem, biết sinh thần của bổn cung, còn tặng bổn cung món đồ nhỏ này."
[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]
Yến Nhi chính là vị biểu ca kia của ta.
Khi bà ta nói câu này, trên mặt tràn đầy tự hào.
Như thể Yến Nhi mới là con trai do bà ta vất vả dạy dỗ.
Ma ma thay bà ta nhận lấy món đồ nhỏ, cười nói: "Vâng, thiếu gia từ nhỏ đã hiếu thuận."
"Hôm nay không biết Thái tử điện hạ lạiđi đâu rồi." Ma ma thuận miệng nhắc đến.
Nụ cười trên mặt mẫu hậu liền nhạt đi: "Kệ nó. Nó không biết nghe lời ai, gần đây rất chăm chỉ, bổn cung nhìn mà thấy phiền."
Ma ma thở dài: "Nương nương, từ nhỏ điện hạ lớn lên bên cạnh người, người thật sự không có chút tình cảm nào sao?"
"Đứa con hoang từ nơi khác bế về, để nó thay Yến Nhi chắn những mũi d.a.o chính là phúc phận của nó. Nếu sau này nó dám cản đường Yến Nhi, bổn cung sẽ không nương tay." Mẫu hậu nói câu này với vẻ mặt tàn nhẫn.
Ma ma thay bà ta gỡ trâm cài trên đầu xuống, tiếp tục nói: "Gần đây nó hay nói là đau đầu, có phải là độc trong người vẫn chưa được loại bỏ sạch sẽ không?"
"Tiện nhân Tĩnh phi, hạ độc quá ác. May mà bổn cung sớm đưa Yến Nhi ra khỏi cung, nếu không thì không biết phải chịu bao nhiêu tội!"
……
Ta chỉ là một công cụ được dùng để chắn những tổn thương cho Yến Nhi.
Ta là một đứa con hoang không biết từ đâu bế về...
Những lời tiếp theo ta không dám nghe nữa.
Ta cầm viên minh châu xin được từ phụ hoàng trong tay, nước mắt từng giọt rơi xuống viên minh châu.
Ta co rúm trong góc, khóc suốt một đêm.
Mọi chuyện trước kia đều hiểu rõ trong một đêm.
Mẫu hậu luôn không cho ta quá dụng công, nói rằng tất cả mọi thứ đều sẽ là của ta.
Ta cứ tưởng bà ta là thương ta, nhưng thực chất là sợ ta sau này cản đường người kia.
Sau khi nghĩ thông suốt, ta liền không còn kỳ vọng gì vào mẫu hậu nữa, không bao giờ nói cho bà ta biết những gì ta học được, trước mặt bà ta vĩnh viễn là một bộ dạng vô dụng.