Một Bước Thành ‘Thái Giám’, Ba Bước Thành Sủng Phi

Chương 18



20.

Cuối cùng cũng đợi được đến ngày tháng yên bình. Cố Bạch long trọng đón ta về phủ, nói với người ngoài rằng, vì bát tự của ta yếu ớt nên phải nuôi dưỡng ở quê, đến năm mười sáu tuổi mới được đón về.

Hắn ta đổi tên cho ta, gọi là Cố Chi Chi. Hắn ta nói sau này nhất định có thể bảo vệ ta thật tốt, không cần phải dựa vào tên xấu để sống nữa.

Tiểu Hổ Tử theo ta về Cố phủ. Nàng ấy nói tuy không thể gả cho ta nữa, nhưng vẫn muốn ở bên cạnh ta. Ta nhìn huynh trưởng vẫn còn lẻ bóng, rất sảng khoái đồng ý để nàng ấy theo ta trở về.

Ngày tháng trôi qua ngày càng thuận lợi, chỉ có Tiêu Cẩn Du là không thuận lợi. Dạo gần đây hắn đã hình thành thói quen leo cửa sổ.

Hôm nay Cố Bạch đặc biệt sai người đến đóng đinh tất cả cửa sổ trong phòng ta từ bên trong, đừng nói là Tiêu Cẩn Du, ngay cả một con muỗi cũng đừng hòng bay vào.

[Bản edit thuộc quyền sở hữu của bé Chanh - FB: Một Chiếc Chanh Vô Tree, chỉ được đăng tải trên fb và MonkeyD, những chỗ khác đều là ăn trộm nhé ạ~ đừng quên oánh giá pết Chanh 5 sao nhó, mãi iu mn]

Vì vậy, khi ta thấy Tiêu Cẩn Du từ trên nóc nhà rơi xuống, vẫn giật mình.

"Chờ ta, sớm muộn gì ta cũng đánh cho tiểu tử Cố Bạch kia một trận nên thân." Tiêu Cẩn Du rơi xuống trước mặt ta, phủi phủi bụi trên người.

Ta nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được cười.

Tiêu Cẩn Du quay đầu nhìn ta, đưa tay búng trán ta: "Còn không phải tại nàng! Nếu nàng đồng ý, hắn ta còn đề phòng ta như vậy sao?"

Cái đồng ý mà hắn nói là chỉ việc ta đồng ý vào cung. Tuy ta sẽ không vào cung làm thái giám, nhưng vào cung làm phi tần thì ta vẫn có thể.

Ta cũng không phải là không đồng ý, chỉ là muốn ở bên Cố Bạch thêm một thời gian nữa. Tình thân đối với ta trước kia là một thứ xa vời không thể với tới. Bây giờ có được rồi, đương nhiên phải trân trọng.

Sau lần thứ không biết bao nhiêu bị Cố Bạch mặt nặng mày nhẹ đuổi ra ngoài, cuối cùng ta cũng mở miệng đồng ý vào cung.

Ngày đồng ý, Cố Bạch kéo ta nói chuyện tâm sự đến nửa đêm.

"Tuy ta và Bệ hạ có quan hệ tốt, nhưng ta hy vọng muội có thể tìm được hạnh phúc của riêng mình, cho dù là người bình thường cũng không sao cả." Trong mắt hắn ta toàn là sự quan tâm dành cho ta.

Nhìn mà mắt ta cay cay: "Ừm ừm, ta biết rồi."

Cố Bạch đưa tay xoa đầu ta: "Từ khi muội chưa chào đời, ta đã mong muốn có một muội muội, ta nhất định sẽ dành cho muội muội những thứ tốt nhất trên đời, không ngờ thật sự là muội muội."

"Chi Chi của a huynh đã lớn rồi, a huynh còn chưa kịp dành những thứ tốt nhất cho Chi Chi, Chi Chi đã lớn rồi."

"Ta không vào cung nữa, a huynh, ta không vào cung nữa." Ta hít hít mũi.

Cố Bạch vỗ vỗ trán ta, cười nói: "Đồ ngốc, nào có đại cô nương nào không lấy chồng. Tất cả đều là lỗi của ta, tìm muội lâu như vậy mà không tìm thấy, những khổ cực muội đã phải chịu, ta lại không thể bù đắp lại cho muội từng chút một."

Ta vội vàng lắc đầu: "Không khổ không khổ, bây giờ chỉ còn lại ngọt ngào thôi."

Rất nhanh đã đến ngày vào cung. Cố Bạch mãi không cho ta lên phượng liễn mà cung đã phái đến.

"Chi Chi của ta thật xinh đẹp." Hắn ta đứng ở cửa, đuôi mắt đỏ hoe.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cuối cùng sợ lỡ giờ lành, các cung nhân mấy lần thúc giục, hắn ta mới cười nói: "Nếu hắn để muội chịu ấm ức, phải nói cho ta biết, ta sẽ trở mặt với hắn."

Ta nhất thời không nhịn được, bật cười thành tiếng, nước mắt lại từ khóe mắt rơi xuống. Lời này, e rằng chỉ có hắn ta mới dám nói.

Cố Bạch chuẩn bị cho ta năm mươi xe của hồi môn, cùng ta ung dung tiến vào hoàng cung.

Tiêu Cẩn Du không để ta vào cung làm phi tần. Hắn dứt khoát phong ta làm Hoàng hậu của hắn.

Trong mắt người ngoài, Tiêu Cẩn Du cưới muội muội của Cố Bạch làm Hoàng hậu là chuyện rất bình thường.

Trong mắt ta, không bình thường. Ta từ một thái giám bỗng nhiên trở thành Hoàng hậu.

Đổi lại là ai cũng khó mà tiếp nhận được.

Đợi đến khi ta vào cung, ta mới hiểu được ngày tháng yên bình mà Cố Bạch nói là gì.

Trong cung rất nhiều người đã không còn nữa, giống như đã thay một nhóm người mới.

Toàn công công cũng không thấy đâu.

"Toàn công công đâu rồi?" Ta hỏi Tiêu Cẩn Du.

Tiêu Cẩn Du ấn ta xuống giường: "Bây giờ không phải lúc hỏi chuyện này."

Một nụ hôn cuồng nhiệt ập xuống, không bao lâu quần áo trên người ta đã bị cởi sạch.

Sau đó, Tiêu Cẩn Du nằm trên người ta, nhìn xuống ta từ trên cao: "Hài lòng không?"

Thần trí ta đã sớm mơ hồ, nghe hắn nói câu này nhất thời không phản ứng kịp là có ý gì.

"Hửm?"

"Đổi thành nàng có phải tốt hơn nhiều không?" Hắn tiếp tục nói.

Có thứ gì đó lóe lên trong đầu, ta đột nhiên nhớ tới đêm hắn lâm hạnh tú nữ.

Gương mặt vốn đã nóng bừng, càng nóng đến mức không thể nào cứu vãn được.

Quả thật là tốt hơn nhiều…

Hoàng thượng đại hôn, đại xá thiên hạ.

Tiêu Cẩn Du ba ngày không lên triều, ngày nào cũng ở bên ta.

Tuy hắn không lên triều, nhưng vẫn nghiêm túc xử lý công việc.

Không biết lời đồn hắn là bạo quân, rốt cuộc là ai truyền ra.