Lớp ren lưới mịn màng khiến Đới Kha có cảm giác như đang áp mặt vào một chiếc khăn bông mềm mại, luôn ấm áp, chẳng còn sợ lạnh.
Không còn miếng m út ngực vướng víu, anh chỉ khẽ lật cúp áo lên là hai bầu ng ực trắng nõn đã bật ra.
Gọng áo siết chặt đôi gò b ồng đảo trắng ngần, khiến chúng càng thêm vun cao. Ranh giới giữa sắc đỏ của ren và màu trắng của da thịt hiện rõ mồn một, phô bày trọn vẹn trọng điểm. Hai nụ hồng khẽ rung rinh, tựa như đang nhìn thẳng vào anh.
Đới Kha ngậm lấy một bên, m út mát đến khi đầu nh* hồng hào dựng đứng. Bên còn lại cũng bị anh se nắn đến c**ng cứng. Cả hai đầu t* đều được anh tận tình chăm sóc. Anh thỏa thích ngậm m út, vờn nghịch mãi chẳng biết chán.
Lương Mạn Thu khẽ ôm đầu anh, vô tình ép sâu bầu ng ực vào miệng anh. Nếu bên trong mà căng đầy sữa, hẳn đã bị anh hút cạn chẳng còn một giọt.
Cô khẽ vuốt v e phần tóc lún phún sau gáy anh, thấy chúng ram ráp hệt như mỗi khi anh quên cạo râu mà hôn cô vậy.
Đới Kha bỗng cắn mạnh một cái, tưởng chừng muốn cắt đứt lìa bầu ng ực. Lương Mạn Thu đau đến thét lên, cơn đau buốt xen lẫn kh0ái cảm mãnh liệt khó lòng lờ đi, khiến toàn thân cô nổi da gà.
Tiếng thét lạc giọng của cô nghe vừa nũng nịu vừa hổn hển, càng làm Đới Kha thấy hưng phấn hơn. Anh chuyển sang bên kia cắn thêm phát nữa. Lương Mạn Thu tựa con mồi nhỏ, mặc cho anh nuốt chửng từng chút một.
Một tay Đới Kha cũng chẳng hề ngơi nghỉ, luồn vào giữa hai đùi cô, sờ s0ạng đáy qu@n lót, khiến lớp vải đỏ tươi nhanh chóng ướt đẫm và sẫm lại.
Lương Mạn Thu cũng bắt chước anh. Cách một lớp vải, cô nắm cổ con quái vật khổng lồ của anh.
Trong không gian chật hẹp, bàn tay của cả hai cùng tập trung lại một chỗ, càng kích động càng luống cuống, càng luống cuống lại càng thêm kích động, suýt nữa thì đánh nhau.
Hai chiếc quần, một đỏ một đen, chiếc thì ướt sũng, chiếc thì nhàu nhĩ, chẳng còn chút phẳng phiu.
Đới Kha gạt tay cả hai ra, rồi áp sát vào người cô, để đáy quần đỏ sẫm ướt át của cô dán lên người anh, cho đến khi chiếc quần đen của anh cũng dính một vệt sẫm, thậm chí phần rìa của nơi đó còn loang ra chút dịch trắng nhờ nhờ của cô.
Đới Kha vòng ra sau lưng cô, lần lượt cởi bỏ hai mảnh nội y đỏ may mắn xuống. Lương Mạn Thu giờ đây đã tr@n trụi hoàn toàn, trên người chỉ còn độc sợi dây mảnh màu nâu cùng chiếc hồ lô vàng nhỏ xinh treo lủng lẳng giữa xương quai xanh.
Làn da trắng tôn lên sắc vàng thuần khiết của chiếc hồ lô, và ngược lại, ánh vàng óng càng làm cho nước da cô thêm trong trẻo, phảng phất một vầng sáng thánh thiện, vừa tinh khôi lại vừa quyến rũ.
Đới Kha bất giác nhớ đến nàng Rose trong phim Titanic chỉ đeo độc nhất sợi dây chuyền Trái Tim Đại Dương lộng lẫy, để Jack họa lại khoảnh khắc ấy.
Anh nhớ hồi cấp Hai, trong giờ tự học, cô giáo tiếng Anh đã cho cả lớp xem bộ phim này. Lúc chiếu đến cảnh nhạy cảm của nữ chính, lão Ninh đã lén chạy lên chỗ máy chiếu, nhấn nút tạm dừng.
Cả đám con trai trong lớp vỗ tay reo hò ầm ĩ, còn mấy đứa con gái đỏ mặt và lầm rầm chửi thầm.
Cô giáo tiếng Anh bấy giờ đang chấm bài ngoài hành lang, nghe tiếng ồn ào liền bước vào, mắng lão Ninh một trận té tát.
Lão Ninh bèn đổ thừa đó là ý của Đới Kha.
Đới Kha cắ n môi dưới, gân cổ cãi chuyện này chẳng liên quan đếch gì đến mình, nếu không phải lão Ninh táy máy bấm dừng thì anh vẫn còn say giấc nồng.
Ai mà ngờ, anh vừa mở mắt đã thấy màn hình chiếu của lớp đứng hình ngay cảnh một cô nàng trần như nhộng, vừa xinh đẹp lại còn đ ẫy đà. Cảnh tượng đột ngột đập vào mắt khiến anh choáng váng, ngỡ mình vẫn đang mơ.
Thế là, cô giáo tiếng Anh cũng xạc Đới Kha một trận té tát, rằng cô cho cả lớp xem phim để cảm thụ ngôn ngữ, chứ đâu phải để anh ngủ cho đẫy giấc. Kết cục là cả hai bị phạt đứng ngoài hành lang sửa lỗi trắc nghiệm trong bài kiểm tra.
Đến đoạn Rose và Jack mây mưa trên xe, hai cậu trai đang cắm cúi sửa bài bèn ngoảnh mặt nhìn vào cửa sổ, rồi bỗng như bị thôi miên, dán chặt mắt vào ô kính, xem đến ngẩn người. Tựa hồ tấm kính trước mặt cũng phủ một lớp hơi nước mờ ảo, rồi một bàn tay đột ngột áp lên khiến hai đứa không sao kìm lòng được, phải mở toang cửa sổ ra nhìn cho rõ.
Ngay lập tức, cô giáo tiếng Anh đã cuộn tròn xấp bài kiểm tra vừa ghim lại, giáng cho mỗi đứa một cú vào lưng. Hai cậu trai lêu nghêu cao hơn cô giáo đến nửa cái đầu, đành tiu nghỉu cụp mắt, lại tiếp tục chúi mũi vào giấy hí hoáy khoanh khoanh gạch gạch.
Sau này, Đới Kha có lén xem lại bộ phim ấy.
Khi đó, anh hãy còn nông nổi bồng bột, chỉ thấy hai cảnh nóng xem trên lớp mới thực sự đáng giá.
Lương Mạn Thu trước mắt anh đây cũng sở hữu thân hình đ ẫy đà như thế. Nét bầu bĩnh đáng yêu của tuổi dậy thì giờ đã lắng đọng thành vẻ mặn mà khêu gợi. Từng cử chỉ, điệu bộ vừa ý tứ vừa ngây thơ, nhìn là biết ngay kiểu con gái được cưng chiều trong gia đình khá giả, ai mà ngờ nổi đó lại chính là cô bé Cún Còi gầy gò, nhếch nhác ở thôn Sơn Vĩ năm nào.
Đới Kha tuột phắt chiếc quần đen xuống, rồi tr@n trụi ôm ghì lấy cô, tựa như ôm trọn một niềm mãn nguyện trĩu nặng trong vòng tay.
Anh m ơn trớn cô, hôn lên da thịt cô, rồi mặt đối mặt, tiến vào bên trong cô, thúc một cú khiến chiếc hồ lô vàng nơi xương quai xanh lệch cả đi.
Sợi dây chuyền màu nâu mảnh, thoạt nhìn như đang siết lấy cổ Lương Mạn Thu, mang lại cảm giác nghẹt thở đầy k1ch thích như thể chính anh đang trói nghiến cô.
H@m muốn chiếm hữu mãnh liệt chính là thứ k1ch thích d*c vọng đàn ông mạnh mẽ nhất. Đới Kha kéo Lương Mạn Thu dậy, xoay người cô lại, để cô đưa lưng về phía mình. Cả hai cùng quỳ ở đầu giường và chống hai tay lên tường.
Đới Kha điều chỉnh góc độ để khớp vừa khít với lối vào nơi cô. Phần đầu đã thấm đẫm d1ch nhờn trơn trượt, nên dẫu có hơi lệch một chút cũng dễ dàng len vào và lấp kín cô.
Anh nắm chặt eo cô, bắt đầu th úc mạnh.
Cả hai bắt đầu rịn mồ hôi. Khắp phòng ngủ tràn ngập tiếng bạch bạch kỳ lạ, tựa như tiếng hai bàn tay ướt vỗ mạnh vào nhau.
Lương Mạn Thu chống tay đến mỏi nhừ cả lưng, người càng lúc càng chúi thấp rồi gục mặt vào gối mềm. Cô tựa chú mèo con bị vuốt v e xương cụt, chiếc mông nhỏ cứ thế vểnh cao, hứng trọn từng cú thúc mỗi lúc một thêm cuồng bạo của Đới Kha.
Lúc áp má vào gối, cô thoáng thấy nơi hai người đang gi@o hợp. Nơi ấy, đám lông xoăn đen nhánh quyện vào nhau, điểm xuyết những vệt dịch trắng đục. Hai hòn bi tròn căng phồng ép chặt thành một khối, không ngừng cọ vào da thịt cô. Phần thân của Đới Kha vẫn còn một đoạn lớn lộ ra bên ngoài, chỉ riêng đường kính cũng đủ khiến người ta phát hoảng. Cơn đau đã tan biến, chỉ còn lại cảm giác căng tràn cùng kh0ái cảm diệu kỳ.
Lúc Đới Kha khẽ rút ra một chút, vành bao cao su liền lộ rõ, trông vô cùng bắt mắt, ranh giới giữa phần khô ráo và phần ướt át hiện ra mồn một. Lớp màng mỏng tang bao bọc lấy thứ kia, căng đến độ gần như trong suốt. Nó tựa hồ không tồn tại, trái lại càng làm nổi bật những hình dáng thẳng tắp và gân guốc của thứ ẩn bên dưới.
Cô đưa tay sờ thử phần anh vừa rút ra, nhưng xúc giác lúc này dường như tê liệt, chẳng cảm nhận được có lớp màng nào không. Cô lo lắng hỏi:
– Có phải bị rách rồi không anh?
– Làm gì có.
Những lúc thế này, tai Đới Kha là mềm nhất, còn miệng lưỡi và cậu em thì đều cứng ngắt như nhau.
Anh bèn rút hẳn ra ngoài, cúi xuống nhìn kỹ. Đầu bao trống trơn, không rách cũng chẳng thủng. Chẳng qua nước nôi của cô quá nhiều khiến lớp màng mỏng gần như chìm nghỉm, khó lòng nhìn rõ được.
Anh kéo lại vành bao cho chắc chắn hơn rồi đét nhẹ mông cô một cái, tiếp tục đâm vào rồi nói:
– Lo hão.
Lương Mạn Thu vịn tay vào thành giường, khẽ ưỡn lưng, chiếc hồ lô vàng nhỏ xinh cũng nhấp nhô theo từng chuyển động của cặp tuy3t lê căng tròn. Đới Kha ra sức nhào nặn khiến chúng biến dạng, chỉ riêng chiếc hồ lô vàng là anh không tài nào bắt được, cứ thế nảy lên từng nhịp, lóe lên những ánh vàng óng ánh.
…
Vận may mở màn cho năm Dần.
Đầu xuân năm mới, Đới Kha theo chân Chương Thụ Kỳ phá được một vụ án mạng tồn đọng, không chỉ lập công lớn được lãnh đạo đơn vị ghi nhận và tuyên dương mà còn được lãnh đạo trong nhà thưởng nóng.
Đới Tứ Hải mua đứt cho Đới Kha một chiếc Toyota SUV. Với vóc người cao hơn mét tám, anh ngồi xe con bình thường đều thấy tù túng, nên đành dẹp luôn giấc mộng xe thể thao.
Sau khi Đới Kha chạy quen xe mới, hè đến, anh liền đón Lương Mạn Thu, chở cô đến những đoạn đường bằng phẳng, thưa xe để luyện tay lái.
Lương Mạn Thu vốn tính cẩn thận, dù đã có bằng lái nhưng vẫn chưa đủ can đảm tự mình cầm vô lăng, nói thẳng ra là vì nhát cáy.
Chiếc xe phân khối lớn của Đới Kha thì cô đành bó tay, chẳng dám trèo lên thử. Những lúc như vậy, cô chỉ biết tặc lưỡi viện cớ do mình chưa cao tới mét sáu, chân lại chẳng đủ dài.
Ngay cả xe điện, cô cũng chạy chậm rì rì, còn thua cả xe đạp, đến nỗi bị đám học trò cấp Hai đi ngang qua trêu ghẹo, cười cợt.
Lần đầu Lương Mạn Thu chạy thử xe điện, cô lượn một vòng nhỏ rồi quay lại quán cá nướng. Cởi chiếc mũ bảo hiểm nóng hầm hập ướt đẫm mồ hôi ra, cô mím môi cười nói:
– May mà em không làm giáo viên như chị Linh Heo, chứ không thì chắc chẳng trị nổi mấy đứa học trò nghịch như quỷ sứ.
Kim Linh làm động tác mời với Đới Kha, trêu:
– Tiểu Thu ơi, đến đứa học trò nghịch nhất mà em còn trị được nữa là.
Lão Ninh vốn thích hóng hớt, bèn châm dầu vào lửa, làm bộ nghiêm nghị nói:
– Em gái Đại D dùng mỹ nhân kế đấy, mày không biết hả?
Lương Mạn Thu đỏ mặt, lí nhí:
– Làm gì có ạ.
Đới Kha mắng:
– Đệt, thằng nghịch nhất rõ ràng là lão Ninh! Hồi lớp Tám xem Titanic, có phải mày bấm dừng không hả?
Lão Ninh ngớ người, cố nhớ lại chuyện cũ rồi hỏi:
– Có hả?
Đới Kha gắt:
– Không có cái đầu mày ấy! Còn lôi cả tao vào nữa!
Lão Ninh sực nhớ ra, cũng chửi lại:
– Thì cũng chỉ mỗi lần đó thôi! Tao làm thế là vì lợi ích của đám con trai cả lớp đấy chứ. Nhưng mày nghe người ta nói mà xem, ai cũng gọi là “hội Đới Kha” chứ có đứa nào gọi “hội lão Ninh” đâu. Mày mới là thằng nghịch nhất!
Kim Linh vội xua tay í ới kêu dừng màn đấu khẩu của hai thằng bạn y như lúc can mấy đứa học trò Tiểu học trong lớp:
– Chuyện này hai đứa bây nói không tính, tao mới là đứa có quyền phán xét nhất. Tôi đang dạy ở trường cũ của mình đây, kể ra thì cũng khá xui… à không, phải nói là khá tình cờ, cực kỳ tình cờ luôn. Cô chủ nhiệm hồi Tiểu học của bọn mình giờ vẫn là đồng nghiệp của tao, đúng rồi đấy, cô chưa nghỉ hưu. Tao hỏi cô ấy có nhớ Đới Kha không, cô còn hỏi lại có phải cái cậu có biệt danh Đại D không nữa cơ.
Kim Linh vỗ tay một cái đét, kết luận:
– Đấy nhé, tốt nghiệp bao nhiêu năm rồi mà giáo viên chỉ nhớ nhất hai loại học sinh thôi: một là học sinh giỏi xuất chúng, ví như Tiểu Thu đây, hai là đứa nghịch nhất lớp…
Kim Linh ý nhị không dám kể tên người còn lại.
Đới Kha dù có dày mặt đến đâu cũng không dám vỗ ngực tự nhận mình thuộc loại xuất sắc đứng đầu, sánh vai cùng Lương Mạn Thu.
Hồi đó, Lương Mạn Thu có làm cách nào cũng chẳng lay chuyển nổi anh, lôi kéo thế nào cũng không ăn thua, bởi chính anh cũng chẳng thiết tha gì thay đổi.
Lão Ninh “hầy” một tiếng, tự giễu:
– Tao thì chắc chắn thuộc loại giáo viên chẳng nhớ nổi mặt tại quá bình thường.
Kim Linh chen vào:
– Mày mà so với Đại D thì đúng là bình thường thật. Mày không biết trong đám con gái bọn tao, thằng Đại D còn có biệt danh là Đại D đẹp trai hả?
Lương Mạn Thu hơi sững người, rồi tủm tỉm cười. Nụ cười ấy không hề có ve si mê hay chiếu lệ gì, cô khẽ đáp:
– Đẹp ạ.
Đới Kha chưa bao giờ nghe Lương Mạn Thu khen mình một cách điềm nhiên đến thế. Trước đây, toàn là những lúc nài nỉ xin tha, cô mới ngọt ngào gọi anh là “anh đẹp trai”, còn sau lưng thì hẳn đã thầm rủa “đồ khốn kiếp” không biết bao nhiêu lần để giải tỏa ấm ức.
Lão Ninh hỏi tới:
– Thang điểm một trăm thì em cho nó mấy điểm?
Lương Mạn Thu vừa định mở miệng, Đới Kha đã bất ngờ xen vào, chìa tay:
– Lì xì đi rồi mới nói!
Lương Mạn Thu mím chặt môi, chỉ biết cười.
Dưới gầm bàn, Đới Kha lại nắm lấy đầu gối Lương Mạn Thu, khẽ vuốt v e. Đó vừa là thói quen, vừa đại biểu cho h@m muốn, lại vừa là ám hiệu riêng giữa hai người.
Kim Linh khoái trá vỗ tay:
– Lão Ninh, phen này mày phải móc hầu bao để nghe Đại D được khen rồi!
Lão Ninh tức đến bật cười, chửi:
– Đậu má mày chứ Đại D, làm cảnh sát rồi mà còn gian manh hơn xưa!
Lương Mạn Thu, người vốn kiệm lời cũng phải lên tiếng:
– Thế gọi là thông minh ạ.
Lão Ninh sững người một thoáng, rồi cười tủm tỉm chắp tay vái:
– Thôi thôi, Đại D giờ coi như có thêm một cái miệng bênh rồi, tao nói không lại.
Kim Linh cũng xen vào:
– Vài năm nữa nó lại thêm một đứa nữa là thành ba chọi một đấy. Lão Ninh, mày phải cố lên, ráng bứt tốc ở khúc cua mà vượt mặt nó đi chứ.
Cả bàn được một trận cười.
Mặt Lương Mạn Thu đỏ bừng:
– Chị Linh Heo, bọn em làm gì mà lẹ vậy được.
Kim Linh cười hì hì:
– Nhanh lắm đó em. Em xem, mới chớp mắt một cái mà tháng Chín này em trai của hai đứa vào lớp Một rồi đấy.
Trường công lập trong khu Phỉ Thúy Loan mới đưa vào hoạt động nên chất lượng giảng dạy còn là một ẩn số, khó mà sánh bằng trường công lập danh tiếng lâu năm bên Bích Lâm Hồng Đình. Vì vậy, nhóc Cá Hố vẫn tiếp tục theo học tại trường tiểu học Thúy Điền.
Kim Linh rất có thể vẫn tiếp tục dạy lớp Một, biết đâu lại dạy đúng lớp của em trai Đại D.
Đới Kha góp chuyện:
– Vụ này thì tao chịu thua, lão Ninh chắc chắn nhanh hơn tao rồi.
Lão Ninh chửi đổng:
– Khỉ khô, bố mày đến một mống bạn gái còn chưa có.
Lão Ninh mà trông cậy vào hội bạn Đới Kha thì đừng mơ tìm nổi bạn gái, xem ra chỉ còn nước nhờ họ hàng mai mối giúp. Đồng nghiệp của Kim Linh phần lớn đều trong biên chế nhà nước, còn hội bạn học của Lương Mạn Thu lại càng ưu tú hơn, toàn những người mà Lão Ninh khó lòng với tới.
Các kỳ nghỉ ở bậc cao học không cố định như thời cử nhân, nên Lương Mạn Thu phải tranh thủ từng chút thời gian để đi thực tập, làm phong phú thêm lý lịch của mình.
Ba năm trời xa cách nhiều hơn sum họp, nếu không có hơn chục năm tình nghĩa anh em làm nền tảng vững chắc, cả Lương Mạn Thu và Đới Kha đều không dám mường tượng tương lai của hai người sẽ trôi về đâu.
Hè năm 2023, Lương Mạn Thu cuối cùng cũng tốt nghiệp, quay về làm việc ở quận Diêm Sơn, Hải Thành. Cô đầu quân cho đội pháp chế của một gã khổng lồ Internet nổi tiếng có biệt danh “Pizza Hut”, và trở thành đồng nghiệp với An Giai Nguyệt – cô bạn cùng bàn hồi cấp Ba kiêm bạn chung trường đại học.