Tết năm Lương Mạn Thu học cao học năm hai, cuối cùng quý cô tuổi Dần cũng đón chào năm tuổi của mình.
Đới Kha vẫn vắng mặt trong bữa cơm tất niên như thường lệ, nhưng quà của anh thì chẳng bao giờ thiếu.
Lương Mạn Thu hỏi:
– Sao tặng quà sớm vậy anh, sinh nhật em còn hơn nửa năm nữa mới đến mà.
Đới Kha đáp:
– Đây là quà Tết, em không nhận cũng phải nhận.
Lương Mạn Thu cười tủm tỉm nhận lấy:
– Ai đời tặng quà mà còn dọa người ta thế này.
Đới Kha nói:
– Anh chờ ngày này hai năm rồi.
Hai năm trước, vào sinh nhật Đới Kha, Lương Mạn Thu đã tặng anh một chiếc qu@n lót CK màu đỏ. Gia đình họ làm ăn buôn bán, đầu năm làm gì cũng để lấy hên, tặng qu@n lót đỏ được cho là có thể trừ tà là để cầu cho một năm tràn đầy vận đỏ may mắn.
Lương Mạn Thu thoáng có dự cảm chẳng lành. Đới Kha đôi khi rất “thù dai”, ngay cả chuyện cô dùng chậu inox phang vào đầu mà anh cũng ghim suốt mấy năm trời, tuy không trả đũa nhưng cũng chẳng chịu xí xoá.
Kích cỡ hộp quà lần này trông quen quen.
Lương Mạn Thu dè dặt hỏi:
– Anh, không phải anh tặng em đồ lót khêu gợi đấy chứ?
Đới Kha thúc giục:
– Em mở ra xem là biết chứ gì.
Bình thường họ cần gì mua nấy, chẳng mấy khi câu nệ hình thức quà cáp vào những dịp lễ Tết. Đới Kha xưa nay vẫn vậy, hồi đi học dành dụm tiền lén mua PSP, mua xe máy cũng chẳng có lý do gì đặc biệt, đơn giản là thích thì mua. Những món quà anh cho Lương Mạn Thu hoặc là thứ cô cần, ví dụ như chiếc váy dạ hội cho lễ trưởng thành năm lớp Mười Hai, hoặc là thứ anh đơn thuần muốn tặng để dỗ dành cô hay trêu cô một tí cho vui, ví như cái hồ lô vàng và món quà lần này.
Lương Mạn Thu hỏi dò:
– Anh ơi, nếu em đoán đúng thì có được đổi quà khác không?
Đới Kha gắt:
– Bớt nói nhảm đi, mở lẹ lên, anh còn phải về cơ quan.
Lương Mạn Thu thỉnh thoảng cũng thích trêu ngươi một chút để Đới Kha sốt ruột chơi:
– Đợi anh về cơ quan rồi em mới mở.
Đới Kha nói:
– Để anh mở cho.
Lương Mạn Thu vội ôm khư khư cái hộp, cãi:
– Có phải quà của anh đâu.
Cuối cùng cô vẫn không kìm được tò mò, bèn ngồi xuống ghế sofa, cẩn thận bóc lớp giấy gói quà, rồi mở nắp chiếc hộp giấy dẹt.
Biết ngay mà.
Lương Mạn Thu tủm tỉm cười, bên trong hộp quả nhiên là một bộ đồ lót của nhãn hiệu nào đó may bằng ren lưới màu đỏ rực, không có miếng lót ngực, kiểu dáng trông cũng khá là nghiêm chỉnh, đúng với ý nghĩa cầu may mắn của năm tuổi.
Cô dùng ngón tay khều hai sợi dây áo ngực nhấc lên, tỉ mỉ ngắm nghía những họa tiết ren tinh xảo. Nếu không phải đang ở trước mặt Đới Kha, có lẽ cô đã ướm thử lên người xem có vừa vặn không rồi.
Có những cử chỉ thân mật cô chỉ dám làm ở trên giường. Nếu không đúng nơi đúng lúc, cô vẫn thấy ngượng ngùng, không sao làm được.
Lương Mạn Thu nói:
– Cảm ơn anh, em sẽ mặc vào đúng mùng Một Tết cho cả năm đỏ như son luôn.
Đới Kha đáp:
– Mong là anh có dịp ngắm.
Đêm giao thừa mọi người thường dễ kích động, đủ thứ vụ án cũng vì thế mà xảy ra liên miên, nên những năm trước Đới Kha đều không thể về nhà, đành phải ở lại cơ quan trực ban.
Lương Mạn Thu nói:
– Năm Dần đâu chỉ có một ngày đâu anh. Mà này, em tò mò chút chuyện được không ạ?
Đới Kha đáp:
– Còn lâu.
Lương Mạn Thu thừa hiểu, chỉ cần cô hé răng xin phép trước, thể nào Đới Kha cũng không cho.
Cô vẫn tỏ ra lịch sự, xem lời anh như gió thoảng bên tai, hỏi:
– Anh mua trên mạng hay ngoài tiệm thế?
Đới Kha càu nhàu:
– Hỏi lắm thế làm gì? Này, đưa tay đây.
Lương Mạn Thu tưởng Đới Kha định đổi từ đét mông sang đánh vào tay nên vội giấu tay ra sau lưng, cảnh giác hỏi:
– Anh muốn làm gì?
Trong căn nhà cũ, đối diện tay vịn sofa là tủ giày. Đới Kha đứng trước lối đi, thúc giục:
– Đưa tay ra, lằng nhằng quá đi mất.
Lương Mạn Thu bướng bỉnh:
– Anh không nói rõ thì em không đưa đâu.
Đới Kha cúi người, chống tay lên thành sofa, rồi kéo giật cánh tay cô đang giấu sau lưng, khiến cô xoay hẳn một vòng.
– Cái anh này! – Lương Mạn Thu vừa kêu vừa cười, cố giãy giụa nhưng không sao thoát nổi, bởi sức cô đâu địch lại anh. Cảnh sát vốn giỏi kỹ năng khống chế, những đòn thế này thường ngày đã quá thuần thục, nên mấy động tác nhỏ này với anh mà nói dễ như trở bàn tay.
Đới Kha buông cô ra, đứng thẳng dậy, quay lưng về phía cô, vịn tủ giày để thay giày.
Ngón tay hãy còn nóng rực vì cái nắm của anh, Lương Mạn Thu vẩy vẩy rồi xoa nhẹ, bất chợt chạm phải một vật gì đó “cưng cứng”. Nhìn kỹ lại, trên ngón giữa của cô đã xuất hiện một chiếc nhẫn vàng. Đó là một chú hổ con bằng vàng đang nhe nanh với cô, răng hổ tí hon, miệng chạm rỗng, từng chi tiết đều được chế tác vô cùng tinh xảo.
– Anh ơi… – Lương Mạn Thu gọi lớn.
Cô đá văng đôi dép lê, thoắt cái đã trèo lên tay vịn sofa rồi nhảy chồm lên tấm lưng rộng của Đới Kha, hai chân quắp chặt lấy hông, hai tay ôm riết lấy cổ, bám dính anh không rời.
Dường như đã phòng bị từ trước, Đới Kha trụ rất vững, thân hình chỉ khẽ rung lên một chút rồi anh vòng tay ra sau đỡ lấy mông cô.
Anh cất giọng trêu chọc:
– Lương Mạn Thu, em rốt cuộc là hổ con hay khỉ hoang thế hả?
Lương Mạn Thu nũng nịu:
– Anh muốn em là gì thì em là đó.
Đới Kha ghẹo:
– Anh muốn em là heo.
Lương Mạn Thu lém lỉnh:
– Lúc anh muốn em là heo thì là heo.
Đới Kha suýt nữa thì rơi vào bẫy ngôn ngữ của Lương Mạn Thu, bèn đét mông cô một cái:
– Ngứa đòn phải không?
Lương Mạn Thu vùi mặt vào vai anh cười khúc khích. Hơi thở cô phả vào bên gáy anh rồi lại dội ngược vào mặt cô, ấm sực.
Cô dụi mặt vào vai anh, hỏi với giọng đầy vẻ ngạc nhiên:
– Anh ơi, sao anh lại tặng em những hai món quà lận?
Đới Kha đáp:
– Chẳng phải em bảo nếu đoán trúng thì được đổi quà khác à?
Lương Mạn Thu tò mò:
– Vậy nếu em không nói câu đó thì anh định tặng em thế nào?
Đới Kha nhướn mày:
– Muốn nghe thật à?
Lương Mạn Thu gật đầu lia lịa:
– Dạ thật.
Đới Kha dọa:
– Em mà chửi anh là anh quẳng em xuống đất đấy.
Lương Mạn Thu cười khanh khách:
– Em không tin đâu, cảnh sát nhân dân không đời nào làm hại dân lành vô tội.
Đới Kha liền buông mông cô ra, nghiêng người sang một bên, ra chiều định hất cô ngã sõng soài.
Lương Mạn Thu ré lên oai oái, cười khúc khích, càng ôm anh chặt hơn.
Đới Kha đứng thẳng người lại, một tay đỡ chắc mông cô, hỏi:
– Còn muốn chửi nữa không?
Lương Mạn Thu lí nhí đáp:
– Em có định chửi câu nào đâu.
Đới Kha nghiêng đầu, ghé tai cô thì thầm, dù trong nhà chỉ có hai người họ.
– Đợi lúc em thử đồ, anh sẽ nhét chiếc nhẫn này vào trong áo ngực của em.
Lương Mạn Thu sững người, vội buông tay chân, trượt xuống khỏi lưng Đới Kha rồi không nhịn được đấm yêu vào lưng anh một cái, vừa cười vừa mắng:
– Đồ lưu manh!
Đới Kha đã thay giày xong. Nếu anh không vội về cơ quan, có lẽ hai người đã giỡn tiếp nhau rồi kéo nhau lên giường luôn.
Anh vẫy tay:
– Đi nhé, anh ra ngoài cày cuốc kiếm tiền nuôi vợ đây.
Lương Mạn Thu ngắm nghía chú hổ con vàng trên ngón tay, rồi bất chợt gọi một tiếng:
– Anh.
Đới Kha vừa bước xuống hai bậc cầu thang thì dừng lại, quay đầu nhìn cô.
Lương Mạn Thu giơ bàn tay đeo nhẫn lên, cúi xuống hôn nhẹ chú hổ con, đoạn tựa vào khung cửa, cười toe toét với anh.
– Đồ dở hơi. – Đới Kha khe khẽ mắng yêu một câu, nhưng âm cuối lại tan thành nụ cười nơi khóe môi.
Suốt mấy ngày Tết, Đới Kha cùng Chương Thụ Kỳ phải mai phục để tóm gọn một tên tội phạm đang bị truy nã lợi dụng dịp Tết lén về thăm nhà, nhờ đó mà phá được một vụ án mạng tồn đọng đã lâu. Mãi đến tối mùng Năm, anh mới về tới nhà.
Thấy vẻ mặt phờ phạc thấy rõ của anh, Lương Mạn Thu không khỏi xót xa, vội giục anh mau đi tắm rửa rồi ngủ bù một giấc cho lại sức.
Ấy vậy mà lúc Đới Kha từ phòng tắm bước ra, trông anh lại như biến thành một người khác, tinh thần phơi phới. Đúng như lời anh từng khoe hồi cấp Hai, môn sở trường của anh là Thể dục nên thể lực quả thực hơn người.
Đới Kha ngồi xuống bên cạnh Lương Mạn Thu, kéo cô vào lòng, đoạn tiện tay sờ nhẹ sau lưng, nhưng không thấy móc áo lót cộm lên.
Anh hỏi:
– Thử đồ chưa?
Lương Mạn Thu đặt cuốn sách đang đọc dở xuống, tháo kính ra, cười trêu:
– Anh ơi, em cứ tưởng anh mệt hết hơi rồi chứ.
Đới Kha nhếch mép:
– Người thường xuyên hết hơi là em mới đúng.
– Rồi rồi, em chịu thua. – Lương Mạn Thu cười, đoạn nhảy xuống giường đi tới tủ quần áo tìm “bộ chiến bào năm tuổi”.
Đới Kha ngả người xuống giường, mái tóc húi cua vẫn còn hơi ẩm. Anh đan hai tay vào nhau gối sau đầu, bên dưới lại kê thêm một chiếc gối cho thoải mái.
Anh bâng quơ hỏi:
– Mùng Một có mặc không?
Lương Mạn Thu vừa lôi bộ đồ lót đỏ rực cất trong ngăn kéo ra vừa đáp:
– Có.
Đới Kha thắc mắc:
– Sao không cho anh xem?
Hai tai Lương Mạn Thu cũng bất giác đỏ bừng như màu chủ đạo của năm tuổi, cô lí nhí:
– Anh có ở nhà đâu mà xem với chẳng xét.
Đới Kha cộc lốc:
– Ảnh.
Lương Mạn Thu vờ như không nghe thấy, vội vàng chuồn khỏi phòng ngủ chính, lẻn vào phòng tắm.
Đới Kha tỏ vẻ bất mãn, nói với theo:
– Thay bộ đồ thôi mà cũng phải trốn à? Bên ngoài không lạnh hay sao?
Một trong những điều bất tiện của căn nhà cũ này là chỉ có một nhà vệ sinh, mà hơi ấm từ điều hòa ở phòng ngủ chính lại chẳng tài nào lan tới đó được. Thành ra mỗi độ đông về, cứ tắm xong là quãng đường vài bước chân từ phòng tắm về phòng ngủ lại biến thành cực hình.
Giọng Lương Mạn Thu từ phòng tắm vọng ra, nghe như đang tự lẩm bẩm với chính mình:
– Cứ từ từ rồi cháo cũng nhừ thôi.
Thay xong bộ đồ lót mới, cô khoác vội chiếc áo choàng tắm bông xù khô ráo rồi mới quay về phòng ngủ chính.
Điều hòa trong phòng ngủ chính đang bật chế độ sưởi, không khí ấm áp dễ chịu hệt như căn phòng có lò sưởi ở Bắc Kinh ngày nào, khiến hai má Lương Mạn Thu bất giác ửng hồng.
Chỉ một lát sau, Đới Kha đã lim dim mắt, nom sắp ngủ đến nơi.
Lương Mạn Thu vặn nhỏ đèn, rồi không kìm được, khe khẽ gọi anh:
– Anh ơi?
Đới Kha hé cặp mắt hãy còn ngái ngủ,chắc là đã thấy cô.
Lương Mạn Thu đứng yên bên mép giường. Giữa ánh nhìn mỗi lúc một tỉnh táo và nóng rẫy của anh, cô từ từ rút chiếc nút thắt chỉ buộc hờ nơi eo áo choàng. Tà áo bung ra, để lộ bộ đồ lót đỏ rực nóng bỏng của “năm tuổi”.
Những lần ân ái trước đây đều diễn ra hết sức tự nhiên, đây là lần đầu tiên cô chủ động phô bày bản thân. Vẻ chân thành pha chút vụng về, nét đáng yêu lại xen lẫn nét quyến rũ của Lương Mạn Thu lúc này toát lên một sức hút đầy mê hoặc và phức tạp.
Cơn buồn ngủ của Đới Kha tức thì bay sạch. Anh nhìn cô chằm chằm, giọng khàn đi:
– Cởi ra đi chứ.
Anh càng khích, Lương Mạn Thu lại càng thêm e lệ, cô lí nhí:
– Anh đừng nhìn em như thế…
Đới Kha cười khẽ:
– Em thông minh hơn anh mà, hay là em dạy anh phải nhìn thế nào đi?
Lương Mạn Thu không chặn được miệng Đới Kha, đành tự chặn miệng mình. Cô xoay người, đưa lưng về phía anh rồi từ từ cởi áo choàng.
Dưới ánh đèn mờ ảo, sắc đỏ tươi của bộ đồ lót tựa như sẫm thành màu đỏ đậm, khiến gương mặt cả hai trở nên mơ hồ, khó đoán định cảm xúc.
Đới Kha bất ngờ với tay bật đèn sáng hơn. Lương Mạn Thu vô thức giơ tay che mắt, rồi quay người lại định hỏi sao anh đột nhiên bật đèn.
Ngay khoảnh khắc ấy, nguyên bộ “bộ chiến bào năm tuổi” hiện ra rõ mồn một trước mắt Đới Kha.
Lương Mạn Thu sở hữu gương mặt trái xoan thanh tú, vóc người đầy đặn với làn da trắng nõn nà. Sắc đỏ rực của bộ đồ lót càng tôn lên vẻ kiều diễm vốn có của cô. Thêm vào đó là chiếc mặt dây chuyền hình hồ lô bằng vàng nơi hõm xương quai xanh tinh tế, và chiếc nhẫn vàng hình hổ con trên ngón giữa thỉnh thoảng lại lóe lên tia sáng lấp lánh mỗi khi cô vén tóc. Sắc đỏ và vàng kim hài hòa bổ trợ cho nhau, càng ngắm càng thấy toát lên vẻ tươi vui, sung túc, đủ đầy.
Đới Kha bất giác mỉm cười.
Lương Mạn Thu ngẩn người, hỏi:
– Anh, anh cười gì thế? Không đẹp hay sao ạ?
Cô vội cúi xuống nhìn lại mình, bộ đồ lót ôm vừa vặn cơ thể mà không hề gây chút khó chịu nào, lại còn tôn lên hết thảy những đường cong cần thiết, riêng điểm này thôi đã không thể nào chê được.
Đới Kha khẽ khàng thốt ra hai chữ:
– Bé Phúc.
– Bé Phúc á? – Lương Mạn Thu đến nhà họ Đới đúng vào năm diễn ra Thế vận hội Olympic Bắc Kinh, hình ảnh linh vật Bé Phúc quen thuộc chợt lóe lên trong đầu cô. – Giống chỗ nào cơ chứ?
Đới Kha đính chính:
– Không phải mấy con Bé Phúc đó, mà là “em bé có phúc”.
Điểm này thì Lương Mạn Thu chưa bao giờ phủ nhận.
Cô quỳ một gối lên mép giường, nửa muốn trèo lên nửa lại ngập ngừng, mỉm cười nhìn xuống Đới Kha.
Anh rút tay đang gối đầu ra, giữ lấy bắp đùi cô, vừa x0a nắn vừa nói:
– Trắng trẻo mập mạp, vừa nhìn là thấy có phúc rồi.
Lương Mạn Thu bĩu môi, giọng có chút hờn dỗi:
– Anh này, anh nói cho rõ xem nào, em mập chỗ nào hả?
Đới Kha đáp tỉnh bơ:
– Ngực.
– Anh… – Lương Mạn Thu vừa thẹn vừa cuống, cúi xuống đấm nhẹ vào cơ ngực săn chắc của anh, nhưng không cãi được.
Đới Kha thuận thế nâng đầu gối cô lên, đỡ cô dạng ch ân ngồi hẳn lên người mình. Hai chiếc qu@n lót, một đỏ một đen kề sát vào nhau, quả là một cặp màu hoàn hảo.
Anh kéo sát lưng cô xuống, vùi mặt vào khoảng ren lưới đỏ rực nơi bầu ng ực. Không có lớp m út độn vướng víu, hơi ấm mềm mại từ da thịt cô đã xuyên qua một lớp vải mỏng manh, truyền thẳng đến mặt anh, sưởi ấm đôi mắt, sống mũi cao thẳng cùng đôi môi mỏng của anh.