Việc đầu tiên Chung Ý làm khi về nhà là tắm nước nóng cho thật thoải mái.
Sau khi tắm xong, cô mới nhận ra rằng mình quên mang đồ ngủ, còn quần áo thì đã bỏ vào máy giặt.
Cô kéo cửa phòng tắm, để lộ ra một khe hở nhỏ: "Cố Thanh Hoài..."
Cô cao và gầy, khi quấn mình trong khăn tắm vừa đủ che qua đùi, tóc dài được cuốn trong khăn để lộ ra vai và chân dài không bị che chắn, dưới ánh đèn ánh lên vẻ mịn màng như sữa.
Cố Thanh Hoài đứng bên cửa, anh tựa người vào tường, khóe miệng nhếch lên, trông có vẻ khá gian xảo: "Sao thế, muốn làm ở trong phòng tắm à?"
Chung Ý nắm chặt khăn tắm trước ngực, tim đập nhanh, nhíu mày nói: "Em quên mang đồ ngủ, anh giúp em lấy đồ ngủ nhé."
Cố Thanh Hoài cười, nụ cười thật sự không có gì nghiêm túc nhưng lại rất thu hút.
Chung Ý biết rõ anh không có ý tốt nhưng vẫn không nhịn được hỏi: "Anh lại nghĩ linh tinh gì vậy..."
Cố Thanh Hoài chớp mắt vô tội: "Không nói, nói ra lại bị mắng là lưu manh."
Tất cả sự tò mò của cô như đều tập trung vào anh, vai trắng nõn, má ửng đỏ, đôi mắt ướt át đẹp đến kinh ngạc: "Nói đi."
Cố Thanh Hoài: "Anh đang nghĩ, lấy đồ ngủ ra, mà lát nữa còn phải giúp em c ởi đồ..."
Gương mặt Chung Ý đỏ lên vì hơi nước ấm trong phòng tắm, tai đỏ ửng, gần như sắp chảy máu.
Nhưng vì hai tay đều phải giữ chặt khăn tắm để che cơ thể, cô không thể làm gì khác.
Cố Thanh Hoài lại nhếch môi, nhìn xuống cô với ánh mắt hài hước: "Thích anh giúp em c ởi đồ à?"
Anh nhìn xuống cô, cười nói: "Còn che cái gì, đâu phải chưa từng thấy qua."
Anh lấy cái mặt đẹp trai cỡ đó để nói những lời như thế này sao?!
Chung Ý xấu hổ không thôi, Cố Thanh Hoài lại tỏ vẻ nghiêm túc, miệng mỉm cười nói: "Không chỉ thấy qua, mà còn hôn nữa."
Trước khi Chung Ý nổi giận, Cố Thanh Hoài hỏi: "Cần áo của anh nữa không?"
Chung Ý đỏ mặt "ừ" một tiếng, nhận lấy đồ ngủ rồi đóng cửa lại, chặn anh ở ngoài.
Cái tên hư hỏng.
Trước khi đi ngủ, cô mở cuốn tiểu thuyết lãng mạn mà Triệu Tuyết Thanh đã mượn cho cô.
Triệu Tuyết Thanh mang thai, nằm ở nhà rất chán, không biết từ đâu kiếm được một đống sách.
Cuốn sách này rất hợp sở thích của Chung Ý, kể về một cặp anh em giả mạo, Chung Ý đọc đến mức quên ăn quên ngủ.
"Hay không?"
"Rất hay!"
Áo trắng ngắn tay che bờ vai rộng của anh, quần đùi thể thao không tới đầu gối làm cho đôi chân dài thẳng tắp trông rất nổi bật.
Cố Thanh Hoài ngồi xuống bên cô.
Anh vừa tắm xong, tóc còn ẩm và hơi rối, cơ thể tỏa ra hương nước tắm thơm mát, trên người chỉ còn lại cảm giác của một cậu trai trẻ.
"Xem thêm năm trang nữa, rồi dừng lại nhé."
Chung Ý khá gầy, khi mặc áo hoodie và áo phông của anh trông rất nhỏ nhắn, không nhìn anh mà giọng mềm mại hỏi: "Khi còn nhỏ, giáo viên chủ nhiệm không cho em xem tiểu thuyết lãng mạn, lớn lên rồi cũng không được à?"
Cố Thanh Hoài nhướng mày: "Xem thêm năm trang nữa, anh sẽ hôn em."
Chung Ý dừng tay, cô nghe thấy tim mình đập nhanh, ngay cả tiếng lật sách cũng khiến cô rung động.
Toàn bộ máu dường như dồn lên mặt, vì anh ở bên cạnh đã chiếm hết sự chú ý của cô, khiến cô không thể tiếp tục đọc nữa.
Một trang, hai trang, đến trang thứ ba...
Sách trong tay bị rút ra và ném sang một bên, Cố Thanh Hoài nâng mặt cô lên, đôi môi mỏng áp xuống.
Giọng Chung Ý không rõ ràng, nhẹ nhàng đẩy ng ực anh: "Không phải năm trang sao?"
Cố Thanh Hoài thì thầm vào tai cô: "Không kìm lòng được."
Chung Ý lầm bầm: "Tiểu thuyết của em chưa đọc xong, đang đến phần quan trọng..."
Cố Thanh Hoài nhướng mày, Chung Ý lầm bầm: "Cuốn tiểu thuyết này thực sự rất hợp xp* của em."
[*] xp là viết tắt của từ "性癖" (xìng pǐ) trong tiếng Trung có nghĩa là sở thích hoặc khuynh hướng tình d*c. Thuật ngữ này được sử dụng để mô tả những gì một người thích hoặc thấy hấp dẫn trong tình d*c, bao gồm cả hành vi, sở thích và tưởng tượng liên quan đến tình d*c.
Cố Thanh Hoài dựa tay lên đầu cô: "Gì cơ?"
Cô vốn chỉ đùa, nhưng anh hỏi nghiêm túc như vậy, cô bỗng cảm thấy xấu hổ, không muốn nói nữa.
Khi vị chuyên gia phá bom trẻ tuổi đẹp trai này tò mò, thật không dễ dàng để lừa gạt cho qua, anh hỏi cô: "Anh không nghe rõ, hai chữ đó là gì?"
Mặt Chung Ý dần đỏ lên, cô quay đầu đi, không dám nhìn anh: "Sở thích...là một loại thiên hướng về mặt đó."
Cố Thanh Hoài đáp lại, vẻ mặt bình tĩnh, không gợn sóng.
Anh vừa tắm xong, tóc bồng bềnh rơi xuống trán, ánh sáng làm cho nó trở nên đặc biệt mềm mại.
Khuôn mặt anh đã bớt sắc sảo hơn hồi niên thiếu, tay anh cũng có những đường cơ bắp rõ ràng và nhiều vết thương mới cũ.
Ngoài ra, so với hồi trẻ thì thực ra anh cũng không có nhiều thay đổi.
Không mặc cảnh phục đi trên đường, anh trông như một hot boy da trắng đẹp trai của trường nào đó.
Chung Ý nắm lấy cổ áo của anh, mi mắt rung rinh, hỏi anh: "Xq của anh là gì?"
Cố Thanh Hoài thực sự hơi bị bất ngờ.
Anh nhẹ nhàng gạt sợi tóc dài rơi bên mặt cô ra sau tai, ngón tay nhẹ nhàng nắm lấy xương tai của cô.
"Em thật sự đã trưởng thành rồi, những câu hỏi gần đây đều ngày càng táo bạo."
Chung Ý rùng mình, cảm giác như có dòng điện chạy qua.
Cố Thanh Hoài nhìn vào mắt cô, nhẹ nhàng hỏi: "Có thể hiểu đơn giản là anh bị k1ch thích bởi điều gì à?"
Khi anh nói mấy câu mập mờ như vậy, Chung Ý cực kỳ muốn trốn thoát: "Anh trước đây đâu có như thế..."
Cố Thanh Hoài kéo chân cô xuống: "Vì anh thích em."
Chung Ý nắm chặt chăn: "Vậy bây giờ thì sao..."
Cố Thanh Hoài mỉm cười rất đẹp, đôi môi mỏng áp lên, êm dịu đến mức làm người ta rung động: "Vì anh càng thích em hơn."
Vì ngày mai là thứ Bảy, cô không phải đi làm, Cố Thanh Hoài hoàn toàn không biết kiềm chế.
Chung Ý tắm xong nằm quay lưng về phía Cố Thanh Hoài, tai đỏ bừng như sắp cháy, xấu hổ đến mức muốn đào một cái lỗ để chui vào.
Cô thường nói Cố Thanh Hoài là một tên đẹp trai đáng ghét, khi cửa phòng ngủ đóng lại, tên đáng ghét đó thật sự không có gì kiêng dè...
Không thể nghĩ thêm, Chung Ý chôn mặt vào gối, cảm giác nóng bỏng như muốn làm tan chảy mình…
Cô nhận ra Cố Thanh Hoài đang áp sát từ phía sau, ngón tay nhẹ nhàng trên lưng cô.
Ngón tay nhẹ nhàng vẽ những nét ngang dọc như trên giấy vẽ, đôi khi là một nụ hôn nhẹ.
Những cảm giác ngứa ngáy và tê dại không thể diễn tả, dọc theo cột sống lan ra, k1ch thích các dây thần kinh.
Chung Ý nắm chặt chăn, bị k1ch thích đến mức tim đập loạn xạ, như cá mắc cạn nằm trên bãi biển, không thể thở được.
Dần dần nhận ra rằng những ngón tay cứng cáp không phải đang vu vơ lướt qua.
Anh nhẹ nhàng viết trên lưng cô vài chữ...
Chung Ý, yêu em.
-
Khi nhiệt độ giảm dần, không khí đón năm mới càng thêm rõ rệt.
Vào một đêm mùa đông bình thường, Chung Ý và Cố Thanh Hoài ôm nhau ngủ.
Ngoài cửa sổ có gió bắc lạnh lẽo, tiếng gió nằm ngoài bị sự ấm áp của anh bao bọc.
Hương bạc hà nhẹ nhàng của anh thật sạch sẽ và chữa lành, là thuốc an thần cuối cùng của cô.
Khi trước mắt tối om, ý thức chìm vào giấc mơ vô tận.
Khi mở mắt ra, cô nhìn thấy ngôi nhà cũ màu vàng ấm, bụi trong không khí đều được ánh hoàng hôn nhuộm thành vàng.
Như thể bước vào sâu trong ký ức của ai đó.
Chung Ý không biết mình ở đâu, phải làm gì, suy nghĩ nhẹ nhàng không tìm được phương hướng.
Cho đến khi một đứa trẻ nhỏ đi ra khỏi phòng, đi vào bếp một cách thuần thục, Chung Ý theo bước chân của cậu.
Nhà bếp rất nhỏ, nhưng rất gọn gàng sạch sẽ, các nồi chảo đều được lau chùi bóng loáng.
Cậu bé dùng hai tay bưng nồi, thực ra chiều cao của cậu không cao hơn bếp bao nhiêu.
Chung Ý cúi đầu, ánh mắt đột nhiên dừng lại.
Cậu bé bận rộn trong nhà bếp khoảng sáu bảy tuổi.
Cậu còn gầy, nhỏ nhắn, da trắng, mắt hẹp dài, con ngươi đen láy, môi mỏng, vẻ mặt rất bướng bỉnh.
Mũi bỗng dưng đau, trái tim như bị người nắm chặt, không thể hoạt động như bình thường.
Đây chính là Cố Thanh Hoài khi còn nhỏ.
Không có gì lạ khi món ăn của anh lại ngon như vậy.
Là từ khi còn nhỏ đã bắt đầu tự mình nấu ăn sao?
Khi đó, cô là một đứa trẻ như thế nào?
Là người theo sau cha mẹ, đi đến đâu cũng phải theo đến đó. Dù là chỉ cần mang một cái ghế nhỏ đứng bên cạnh xe bán đồ ăn ở nhà để làm bài tập, cô cũng cảm thấy rất hạnh phúc.
Còn Cố Thanh Hoài dường như đã quen với việc tự chăm sóc bản thân.
Kể cả khi bị tay bị bỏng bởi lửa nóng của nồi, anh chỉ nhíu mày một chút.
Một nửa mì nóng được múc vào bát, nửa còn lại để lại trong nồi.
Anh cẩn thận mang lên bàn ăn, vừa ăn vừa không thể không nhìn về phía cửa.
Anh đang nhìn gì vậy?
Chung Ý theo ánh mắt của anh nhìn sang, thấy trên tường có một lịch.
Lịch đã đánh dấu ngày này, viết bằng chữ rất đẹp: Sinh nhật của con trai.
Vậy nên anh đang chờ mẹ về nhà để mừng sinh nhật sao?
Cô nhìn anh ăn xong bữa tối, rửa bát, dọn dẹp bàn ăn, rồi mở sách làm bài tập.
Sau đó, anh ngoan ngoãn đi ngủ, chăn phủ đến cằm, tay gãi nhẹ qua mắt.
Trái tim cô nhói đau, Chung Ý bước đến gần anh, nhẹ nhàng gọi: "Cố Thanh Hoài."
Cậu bé khép chặt môi không để mình khóc, dường như cậu không thấy cô.
Chung Ý hít một hơi sâu, kiềm chế tất cả sự chua xót: "Em dẫn anh về nhà chơi nhé?"
Rất nhiều lần, cô nghĩ đến Cố Thanh Hoài lúc còn nhỏ, giấu mình không dám mừng sinh nhật, cô đau lòng đến phát điên.
Cô chân thành nói: "Em có một con heo đất, chúng ta cùng đập nó, lấy tiền bên trong mua bánh sinh nhật cho anh nhé?"
Cố Thanh Hoài sáu bảy tuổi, lông mi dài còn dính nước mắt, nhìn cô mà không nói gì.
Khi cô chạm vào tay anh, mọi thứ trước mắt bỗng biến mất.
Tai nghe thấy tiếng ồn ào, đêm đen đặc như mực rơi xuống.
Một đoàn xe quân đội vào khu vực doanh trại, cô lập tức nhìn thấy bóng dáng gầy gò cao lớn đó.
Đó là thời kỳ Cố Thanh Hoài rực rỡ nhất.
Là một tài năng cao cấp trong lực lượng vũ trang, một chuyên gia gỡ bom nổi tiếng, tương lai rộng mở.
Anh đội mũ sắt, mặc quân phục vũ trang, mặt và tay đầy vết thương, khuôn mặt đẹp trai không có một chút ý cười, đường nét cằm căng thẳng rõ ràng, giữa đôi lông mày lạnh lùng là sự kiêu ngạo của vị Cố Diêm vương nổi tiếng "thần cản giết thần, phật cản giết phật".
Chiến dịch chống m@ túy thắng lợi, điện thoại được phát sau khi đã tập trung và kiểm tra, vừa nhận được thì điện thoại liền reo.
Những chiến sĩ vũ trang có vẻ mặt băng giá trước đó ngay lập tức tan chảy, lông mi rủ xuống mềm mại.
Chung Ý nghe thấy giọng anh mang theo nụ cười, gọi một tiếng "Mẹ".
Người bên đầu dây bên kia lạnh lùng như một cái máy, thông báo không chút cảm xúc - mẹ anh mắc bệnh hiểm nghèo.
Cảm giác đau đớn thật đến mức không phân biệt nổi mơ hay thật.
Chung Ý đứng trước mặt anh, nước mắt chảy ướt mi: "Cố Thanh Hoài."
Khi Cố Thanh Hoài ngẩng đầu lên, cô thấy đôi mắt đỏ bừng của anh, là một Cố Thanh Hoài mà cô chưa bao giờ thấy.
Đôi mắt sắc bén như lưỡi dao lúc này trở nên mơ màng, lúng túng, thậm chí là uất ức, yếu đuối...
Chung Ý mở tay muốn ôm anh, nhưng ngay lúc đó, Cố Thanh Hoài đã biến mất...
Cô lang thang trong giấc mơ vô tận, không thấy ánh sáng cho đến khi cảnh vật lại chuyển đổi.
Dáng vẻ Cố Thanh Hoài trong quân phục rất đẹp, vai rộng eo hẹp, chân dài như một giá treo đồ.
Đồng phục chỉnh tề hoàn toàn làm nổi bật lợi thế vóc dáng, cả người tỏa ra sự uy nghiêm không thể xâm phạm.
Nhiều lần xem video mắt cô chẳng thèm chớp lấy một cái, bị anh cười nhẹ gọi là "đồ mê trai".
Nhưng ngay sau đó, đôi tay dài và rõ khớp của anh bắt đầu tháo từng quân hàm trên cánh tay đến huy hiệu trước ngực.
Từng cái, từng cái, tất cả đều được tháo ra và đặt lên bàn.
Cô không tin vào mắt mình, ngay sau đó, tiếng còi tập hợp vang lên trên doanh trại.
Cố Thanh Hoài giọng khàn khàn hỏi: "Thầy, em có thể tham gia lần hành động này không?"
Nhậm Trung Hoa không mềm lòng: "Cậu không còn là người của chúng tôi nữa."
Đêm chia tay, những món ăn phong phú bày trên bàn, không ai động đũa.
Thầy của anh, đồng đội của anh, những người anh em sống chết có nhau, chạy về xe quân đội, hướng về tiền tuyến.
Chỉ còn lại một mình anh, đối mặt với bàn ăn đầy ắp món ngon, khóe miệng nhếch lên, anh lại cười.
Trái tim Chung Ý đau đến tan vỡ.
Khi đó cô đang ở đâu làm gì?
Ồ, đúng rồi. Cô đang chia tay anh.
"Cố Thanh Hoài.” Nước mắt tuôn trào, cô vội vã lau đi, cố gắng mỉm cười: "Chào mừng trở về nhà."
Dù anh có nghe thấy hay không, cô vẫn phải nói, dù giọng nói không vững, nghẹn ngào.
"Anh vẫn còn có em đợi anh."
"Không chia tay nữa... Em hối hận rồi..."
"Dù anh không còn là Cố Thanh Hoài của lực lượng vũ trang... Anh vẫn là Cố Thanh Hoài của Chung Ý..."
Cố Thanh Hoài không nghe thấy, anh lướt qua cô. Trước khi lên xe, anh quay lại một lần cuối.
Cờ năm sao của doanh trại vẫy trong đêm tối, như ngọn hải đăng chỉ đường.
Xe khởi động, ngay sau đó, Quy Lai chạy ra khỏi doanh trại.
Chú chó Côn Minh đầy uy thế đuổi theo xe.
Cho đến khi anh hạ lệnh cuối cùng - ngồi!
Trái tim đau nhói, đau đến mức như muốn xé nát, đau như mọi thứ xảy ra trên chính mình.
Nước mắt tràn ra, không ngừng chảy ra từ khóe mắt, cô trong giấc mơ gào khóc, không tìm thấy lối thoát.
Tiếng thông báo khẩn cấp bỗng vang lên bên tai - "Phát hiện bom tại hội trường, đề nghị đội SWAT ngay lập tức xuất phát!"
Nghe lệnh này, toàn bộ máu trong người Chung Ý như bị đông lại trong một khoảnh khắc.
Đừng đi, Cố Thanh Hoài, đừng đi.
Dì Hạ đang trong quá trình cấp cứu, nếu anh đi, anh sẽ không gặp được dì lần cuối.
Cố Thanh Hoài ở đâu?
Cô nhìn thấy từ xa bóng dáng cao gầy đó, mặc bộ đồng phục SWAT thần thánh không thể xâm phạm.
Cô dùng hết sức chạy về phía anh, cổ họng đắng ngắt, chân mềm nhũn, khi mở mắt, anh đã lên chiếc xe hổ chiến.
Đèn đỏ xanh nhấp nháy, xe cảnh sát rời khỏi cổng thành phố, lạnh lẽo lướt dọc theo sống lưng.
Nếu anh không đi, ai sẽ đi? Hàng triệu người, sinh mệnh của họ đều phụ thuộc vào anh.
Lãnh đạo cũ của lực lượng vũ trang thấy Cố Thanh Hoài, nói rằng quả bom này rất khó giải quyết, anh có cần hút một điếu thuốc để bình tĩnh lại không?
Cố Thanh Hoài cười nhẹ như mây, nói không cần.
Chung Ý khóc không ra tiếng, trái tim co lại như một quả hạch nhọn, mỗi nhịp đập đều là nỗi đau không thể diễn tả.
Điện thoại đừng reo.
Điện thoại đừng có reo.
Cô thấy Cố Thanh Hoài ra hiệu cho Trâu Dương và Trần Tùng Bách mặc bộ đồ gỡ bom, ngay trước khi người bên cạnh đưa cho anh điện thoại.
Không khí như ngừng lại trong một khoảnh khắc, bụi nhỏ vẫn chuyển động.
Cố Thanh Hoài cúi đầu, như thể bị bịt miệng và mũi, không nhìn thấy gì, không nghe thấy gì.
Anh tắt máy.
Chung Ý thấy các khớp ngón tay của anh đã chuyển thành màu trắng.
Chỉ sau vài giây, anh ra hiệu, Trâu Dương và Trần Tùng Bách giúp anh mặc bộ đồ gỡ bom nặng 35kg.
Bóng dáng bước ra khỏi dây chắn và tiến về phía quả bom, như một anh hùng đơn độc cuối cùng trên thế giới, không hề do dự.
Cố Thanh Hoài đang nghĩ gì vào lúc này?
Có phải đang nghĩ đến mẹ mình đang ở trong tình trạng nguy kịch, hay là quả bom chưa gặp mặt?
Có phải đang nghĩ đến việc có thể gặp mẹ lần cuối, hay là nghĩ đến sinh mệnh của hàng triệu người, vợ con của họ đang phụ thuộc vào anh?
Anh cúi người trước quả bom, mặc bộ đồ tháo bom nặng 35kg, che chắn toàn bộ cảm xúc cá nhân của mình.
Đôi mắt sau mặt nạ tháo bom bình tĩnh và tập trung, toát lên khí chất lạnh lùng làm người khác sợ hãi.
Cô đứng bên cạnh, như một kẻ vô dụng, không thể ngừng khóc.
Cô muốn ôm anh, muốn chạm vào anh, nhưng ngón tay chỉ là sự trong suốt, không có chút sức lực nào.
Khi báo động được gỡ bỏ, đám đông đứng xem vỗ tay reo hò.
Chỉ có một mình Cố Thanh Hoài, đứng dưới ánh mặt trời, lại giống như đang chìm trong một cái hồ sâu vắng lặng.
Chung Ý nghe anh lẩm bẩm: "Tôi không còn mẹ nữa."
Cô trở thành một người quan sát bất lực.
Cô nhìn anh một mình đi bệnh viện, lo liệu hậu sự, hỏa táng, tang lễ.
Trong căn phòng trống rỗng, anh quỳ trước di ảnh của mẹ, khóc như một đứa trẻ.
Rất nhiều lần, cô không thể kiềm chế mà bước về phía anh, muốn ôm anh, dùng hết sức lực, nhưng chỉ ôm được không khí trống rỗng...
Những từ ngữ đã lâu không gọi, giờ đây trở nên xa lạ.
Không nhận được bất kỳ phản hồi nào, chỉ có sự lặng lẽ trong nghĩa trang.
Muôn vàn lời nói không thể diễn tả, biến thành sự im lặng vô tận.
Bia mộ đứng thẳng, giống như thân hình của người tháo bom bị nổ vụn, không bao giờ cong lưng.
Nếu cha mẹ còn sống, nếu cha đã gặp anh, liệu cha sẽ tự hào về anh, hay là cười nhạo rằng anh còn kém xa?
Cố Thanh Hoài nói với giọng ôn hòa: "Con vẫn đang ở tuyến đầu gỡ bom, không chết, không bị thương, không thiếu tay chân, đừng lo, con quý mạng sống hơn bất kỳ ai."
"Bởi vì..." Nghĩ đến người đó, khóe miệng anh hiếm khi cong lên, dù chỉ là một chút: "Chung Ý ở đây."
Cô gái anh yêu từ thời còn trẻ, giờ đây là người duy nhất của anh trên thế giới, là sợi dây buộc chặt nhất trong cuộc đời anh.
Anh không sợ bom đạn, không sợ sinh tử, chỉ sợ cô rơi nước mắt. Anh sẵn sàng chăm sóc bản thân vì cô.
Cuối cùng mặt trời cũng mọc lên, ánh sáng trắng nhạt chiếu lên Cố Thanh Hoài.
Mọi đường nét trên cơ thể anh đều cứng rắn, nhưng tóc, lông mi và độ cong của khóe miệng đều mềm mại.
"Chúng con sắp kết hôn, vào giao thừa năm nay."
Nếu mẹ còn sống, chắc mẹ sẽ rất vui.
Bà ấy rất thích Chung Ý.
"Lần sau, con sẽ dẫn cô ấy đi cùng."
Cố Thanh Hoài quay người, bất ngờ bắt gặp Chung Ý, người đang ôm bó hoa hồng, đôi mắt họ giao nhau.
Cô gái của anh, mặc chiếc áo khoác đen rộng thùng thình, gương mặt trắng trẻo ẩn sau khăn quàng cổ.
Lỗ tai, mũi và những ngón tay lộ ra của cô đều đỏ ửng, không biết cô đã đứng một mình bao lâu.
Chỉ cần đến bên anh, chỉ cần cúi xuống đặt hoa trước mộ bia, nước mắt đã rưng rưng trong mắt.
Năm ngoái vào ngày này, cô không thể chấp nhận việc dì Hạ trở thành một bia mộ vĩnh viễn im lặng, cô khóc không ngừng, cần anh dỗ dành.
Lần này, cô nuốt hết mọi sự đắng cay, nắm chặt tay Cố Thanh Hoài, lòng bàn tay gắn chặt với anh.
Cô muốn trở thành điểm tựa của anh.
Chung Ý với giọng nói dịu dàng: "Chào chú dì, cháu là Chung Ý."
Cố Thanh Hoài cúi đầu, Chung Ý đứng bên anh.
Chỉ cần nhìn tên cha mẹ anh trên bia mộ, cô đã từ từ đỏ mắt.
Ngay cả giọng nói cũng có chút run rẩy, nhưng từng chữ đều được nói rõ ràng.
"Cháu không có gì để cho anh ấy... Từ đầu đến cuối toàn là anh ấy dỗ dành và nhường nhịn cháu..."
Giọng Chung Ý khàn khàn.
Cuộc đời của cô, không có gì đặc biệt.
Chỉ có tình yêu dành cho anh, mười mấy năm vẫn không thay đổi.
Nếu cuộc đời cằn cỗi của cô có thể nở một đóa hoa thì cô sẽ chỉ dâng cho anh.
"Nhưng..." Cô hít một hơi sâu, "Cả đời này, Chung Ý sẽ không rời bỏ Cố Thanh Hoài."
Đây là lời hứa nặng nhất mà cô, một người từng mắc chứng rối loạn căng thẳng sau chấn thương, người đã nhiều lần muốn từ bỏ cuộc sống, có thể đưa ra.
Cô rất cố gắng, không để giọng nói của mình có sự nghẹn ngào, nhưng nước mắt vẫn không kiểm soát được, trượt xuống theo đường nét của gương mặt.
Cố Thanh Hoài nhẹ nhàng nâng mặt cô lên, giọng nói lạnh lùng thường ngày giờ đầy sự bất lực và dịu dàng: "Đồ mít ướt."
Mắt anh cũng đã đỏ, nhưng anh vẫn lau nước mắt cho cô.
Chung Ý cắn môi, nuốt tất cả sự buồn bã: "Tự dưng nghĩ đến hình ảnh chúng ta lúc về già... em lại muốn khóc..."
Lúc đó, họ có nhau và chỉ có nhau, đã yêu nhau cả đời.
Anh là một ông cụ cao lớn, đẹp trai, chiến công lẫy lừng, uy nghiêm mà không cần tức giận.
Cô là một bà cụ tóc bạc, đã làm nhiều phim tài liệu, đã đi nhiều nơi, nhưng nơi cô muốn đến nhất vẫn là bên anh.
Dù cô hay anh ra đi trước, cô cũng không thể tưởng tượng.
Nhưng cô không muốn để Cố Thanh Hoài cảm nhận sự mất mát.
Cố Thanh Hoài khẽ vuốt v3 khóe mắt và lông mày của cô: "Em có nhớ bộ phim chúng ta xem không?"
Chung Ý gật đầu, hỏi với giọng mũi: "Ý anh là "Flipped"*?"
[*] Nguyên tác: "怦然心动" (Bàng Rán Xīn Dòng) là tên tiếng Trung của bộ phim "Flipped". Đây là một bộ phim tình cảm, hài hước của Mỹ, được sản xuất vào năm 2010, dựa trên cuốn tiểu thuyết cùng tên của tác giả Wendelin Van Draanen. Bạn đọc có thể tìm hiểu qua video này:
Cố Thanh Hoài nhẹ nhàng nhướng mày: "Trong phim, hai ông bà già cùng nhau rời đi."
Cuối bộ phim đó, các nhân vật chính đã đến tuổi già, họ nắm tay nhau ra đi, hẹn gặp lại ở kiếp sau.
Chung Ý vừa khóc vừa cười, trông vừa đáng yêu vừa đáng thương: "Hôm nay em đến không phải để nói chuyện này..."
Cố Thanh Hoài cười và ôm cô vào lòng, tay đặt lên gáy cô, xoa nhẹ: "Vậy em định nói gì?"
Chỉ khi cảm xúc lắng xuống, Chung Ý mới rút ra khỏi vòng tay của anh.
Cô mở túi, lấy ra hai cuốn sổ hộ khẩu, đặt nghiêm túc vào lòng bàn tay Cố Thanh Hoài.
Cố Thanh Hoài ngạc nhiên.
Chung Ý với giọng mũi nặng, lông mi dính nước mắt: "Ngày trước anh nói, khi còn nhỏ không chịu tổ chức sinh nhật, dì đã nói anh đã nhận lấy gậy tiếp sức từ tay chú, thay chú bảo vệ bà."
"Em cũng muốn nhận lấy gậy tiếp sức từ tay dì." Cô nói rồi lại nghẹn ngào, mắt đầy nước, nhìn Cố Thanh Hoài, "Cùng anh trải qua mỗi ngày còn lại, cho đến khi nhắm mắt xuôi tay."
Cố Thanh Hoài lướt qua sống mũi, mắt dần đỏ lên, mãi mới nói ra được một chữ.
Hiện tại, Chung Ý dù có muốn trăng trên trời, anh cũng sẽ hái cho cô, huống chi, cô chỉ cần anh mà thôi.
Chung Ý nghiêm túc nói với anh: "Cố Thanh Hoài, em không cần ngày kỷ niệm lấy giấy đăng ký kết hôn, không muốn kỷ niệm ngày mẹ anh qua đời bằng việc chúng ta lấy giấy kết hôn... nhưng mà..."
Ngoài ba năm chia tay, lúc không thấy anh, cô thật sự rất ít khi khóc.
Nhưng bây giờ nước mắt đã tràn bờ, không thể kiểm soát được.
"Nhưng em muốn sau này, khi anh nhớ mẹ và cảm thấy buồn, cũng có thể nghĩ rằng ở nhà vẫn có người chờ đợi anh."
"Vậy nên, hôm nay chúng ta đi lấy giấy đăng ký kết hôn nhé?"
Nước mắt khiến tầm nhìn của cô mờ đi, chỉ thấy người yêu của cô đang nhìn cô bằng ánh mắt ấm áp: "Anh vốn định chờ đến trận tuyết đầu tiên."
Lần đầu gặp nhau năm đầu đại học là vào ngày tuyết rơi, anh đã tặng cô một viên đạn, nói rằng khi cô lớn lên sẽ đổi thành nhẫn.
Chung Ý với đôi mắt cong cong đầy nước mắt: "Không cần chờ nữa, lấy ngày hôm nay đi."
"Được, hôm nay."
Giữa cơn gió lạnh, trong nghĩa trang yên tĩnh, trước bia mộ lặng lẽ, Cố Thanh Hoài ôm cô vào vòng tay ấm áp.
Vào ngày đông chí năm đó, Chung Ý và Cố Thanh Hoài chính thức trở thành vợ chồng hợp pháp.
Hai cuốn sổ đăng ký nhỏ, Chung Ý cầm trong tay, nhìn thế nào cũng thấy thích, giống như đứa trẻ nhận được món đồ mình mơ ước.
Cố Thanh Hoài không nhịn được cười, véo má cô: "Lúc nãy còn khóc, bây giờ lại cười, đúng là trẻ con thay đổi nhanh chóng."
Chung Ý cẩn thận đặt sổ hộ khẩu và giấy đăng ký kết hôn vào túi, khoác tay lên cánh tay của Cố Thanh Hoài.
Cô nhẹ giọng gọi: "Cố Thanh Hoài."
Cố Thanh Hoài nhướng mày: "Gọi anh là gì?"
Chung Ý khựng lại một chút.
Bỗng nghĩ ra, không phải là bạn trai, cũng không phải là hôn phu, giờ anh đã là chồng của cô rồi.
Cô cảm thấy ngượng ngùng, tim đập nhanh như lúc mới quen.
Chỉ trong một hai giây ngắn ngủi, đôi tai của Chung Ý đã đỏ bừng: "Không gọi được..."
Cố Thanh Hoài mỉm cười, trêu chọc cô: "Khó gọi hơn cả anh Tiểu Cố à?"
Khi nghĩ đến một số cảnh tượng, mặt Chung Ý như bị đốt cháy, ánh mắt trong suốt của cô không thể che giấu được sự ngại ngùng.
Lúc này Cố Thanh Hoài trông rất nghiêm túc, vì đi lấy giấy đăng ký kết hôn nên anh mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen bên trong chiếc áo khoác đen rộng. Bờ vai rộng, chân dài, vẻ đẹp khuôn mặt anh đều có, đôi mắt đen và đường nét sắc sảo, khi cười lên lại rất tươi, đúng là kiểu công tử phong nhã trong tiểu thuyết, còn là người tuyệt sắc nữa.
Có nhiều cô gái đi qua, có vài người không thể rời mắt khỏi anh...
Chung Ý nghiêm mặt, giọng điệu nghiêm túc: "Anh có thể nghiêm túc một chút được không?"
"Không thể nghiêm túc với em." Cố Thanh Hoài nhướng mày cười, ánh mắt phong tình khiến người ta đỏ mặt tim đập nhanh: "Anh có cách để nghe em gọi nhiều lần."
Chung Ý: "Cố Thanh Hoài!"
Anh có vẻ rất vô tội, ánh mắt dài và mi cười nhìn cô: "Lãnh đạo có chỉ thị gì?"
Giọng điệu thật sự ôn hòa, nhưng cô biết, tên hỗn đản này thật sự rất xấu.
Ra khỏi cổng tòa nhà đăng ký kết hôn, ánh nắng tươi sáng chiếu xuống ấm áp trên mí mắt.