--- Mèo của chúng ta sẽ không làm mẹ, không làm bà nội, cũng không làm bà ngoại.
--- Em chỉ cần làm cô gái xinh đẹp của Cố Thanh Hoài suốt đời.
Trong ba năm bệnh tật, Chung Ý từng rơi vào những ngõ cụt không thể thoát ra.
Cô đã nhiều lần tỉnh dậy trong sợ hãi, liên tục hỏi một câu hỏi: Tại sao lại là tôi?
Cô từ nhỏ đến lớn luôn ngoan ngoãn, hiểu chuyện và nghe lời, chưa bao giờ làm việc gì ác độc, vi phạm đạo đức hay nhân phẩm.
Tại sao cô lại là người bị bạn cùng bàn quấy rối tình d*c, bị bắt nạt ở trường, bị cấp trên có ý đồ lạm dụng?
Tại sao cô lại là người bị mất ngủ, bị mắc kẹt trong cơn ác mộng, liên tục trải qua những cảnh tượng đau thương để rồi đau khổ đến mức nghĩ cái chết là giải thoát?
Dù cô rất yêu thế giới này, yêu cha mẹ mình, yêu Cố Thanh Hoài và Triệu Tuyết Thanh.
Trước khi bị bệnh, cô đã gần như vào được trung tâm thông tấn của lực lượng vũ trang, chỉ còn một bước nữa là cô có thể đến bên Cố Thanh Hoài.
Nhưng rồi những ký ức về Đỗ Tử Đằng và Tiền Vinh đã biến mất cùng với tiếng nổ.
Số phận đã xoa dịu nỗi đau, xóa bỏ tất cả những quá khứ đau thương, chỉ còn lại người mà cô yêu nhất trong cuộc đời này.
Cô không còn hỏi tại sao.
Cô chỉ cảm thấy mình thật may mắn.
Có được tương lai bên anh chính là điều cô mong mỏi nhất.
Cô thực sự đã nghĩ nếu Cố Thanh Hoài thích trẻ con, có lẽ cô sẽ sinh một đứa.
Mặc dù cô không thực sự thích, nhưng nếu như Cố Thanh Hoài muốn thì chỉ nghĩ đến thôi đã làm trái tim cô mềm yếu.
Khi ở nhà Triệu Tuyết Thanh, Chung Ý đã nghe cô ấy nói về quá trình mang thai và sinh nở, chỉ riêng giai đoạn sinh nở đã khiến cô chùn bước.
Cơn đau không phải là vấn đề chính, chỉ là sự thiếu tôn nghiêm, giống như động vật nguyên thủy, cô không thể vượt qua được rào cản tâm lý của mình.
Bất kỳ cô gái nào có dũng khí làm mẹ đều rất vĩ đại.
Nhưng khi nào xã hội này mới không còn âm thầm coi việc sinh con là điều bắt buộc đối với mọi phụ nữ?
Là tôi có quyền chọn sinh hay không sinh, chứ không phải là tôi có khả năng này thì tôi bắt buộc phải thực hiện nghĩa vụ truyền thừa.
Không làm mẹ, không làm bà ngoại, không làm bà nội.
Không cần hy sinh thời gian của mình để chăm sóc trẻ con, không cần tiêu tốn năng lượng vào việc nuôi dưỡng thế hệ tiếp theo.
Tất cả thời gian của cô có thể dành cho những người cô yêu thương, theo đuổi những sở thích kỳ quặc của chính mình.
Chụp phim tài liệu, yêu đương, ở bên cha mẹ, ăn hết tất cả các món ngon, xem hết tất cả các cảnh đẹp...
Ánh mắt Chung Ý trong veo mềm mại, nụ cười nhẹ nhàng như nước: "Nếu vậy, có phải là quá hạnh phúc không?"
Cố Thanh Hoài nhìn cô chăm chú, đôi mắt đen trắng rõ ràng, từ đầu đến cuối chỉ có bóng hình cô: "Anh không muốn trải qua bất kỳ khả năng nào đãn tới việc mất em, cũng không muốn em chịu thêm chút khổ nào nữa."
Lông mi dài rủ xuống như cánh diều, từng sợi từng sợi rõ ràng, mắt anh đẹp đến mức ngay cả lông mi dưới cũng nổi bật, đúng là người có lông mi đẹp.
Giọng nói ngày thường lạnh lùng giờ đây mềm mại như lông vũ, nặng nề lướt qua trái tim: "Anh đã mất em một lần rồi."
Ánh trăng vẽ nên đôi mắt anh sắc sảo, khi anh cúi xuống nhìn, chúng biến thành những móc câu kéo cô lại.
Cô không hiểu tại sao người ta phải dùng những cái hôn, chạm và ôm để thể hiện tình yêu, nhưng giờ cô chỉ muốn hôn anh.
Chung Ý chống tay ngồi dậy, vừa ngượng ngùng vừa lưu luyến, nâng mặt Cố Thanh Hoài lên, cúi đầu lại gần.
Cho đến khi đầu mũi cô chạm nhẹ qua sống mũi thẳng tắp của anh, hôn lên đôi môi mà cô muốn hôn.
Những nụ hôn nhẹ nhàng, đầy tình cảm.
Đôi mắt sáng trong như ngọc, ướt át và sáng ngời, ánh trăng hòa vào sâu trong đồng tử, góc mắt và lông mày tràn đầy tình yêu.
Cố Thanh Hoài không nhắm mắt, ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt tóc cô, anh cho cô tự do, làm cho người ta không nhận ra chính mình đã bị cuốn hút.
Đến khi Chung Ý nhíu mày, anh mới cười khẽ và ôm cô vào lòng: "Em đúng là quỷ bướng bỉnh."
"Muốn hôn thì phải hôn, muốn ôm thì phải ôm." Anh cúi đầu hôn môi cô, ngón tay nhẹ nhàng vuốt v3 bên tai và cổ cô, sự ngứa ngáy lan tỏa ra toàn thân: "Ai đã chiều em hư đến mức này?"
Chung Ý ôm cổ anh, cô mở mắt ra, nhìn lông mi phủ xuống như cánh diều của anh, khi hôn cô luôn tràn đầy sự chiếm hữu, trái tim mềm mại và nóng bỏng, hơi thở không ổn định: "Ngoài anh ra thì còn ai..."
Kết thúc nụ hôn ngắn, không thể tiếp tục sâu hơn vì họ vẫn đang ở nhà cô. Cố Thanh Hoài ôm cô vào vòng tay, giọng nói không còn rõ ràng: "Không thể hôn thêm nữa, em yêu."
Chung Ý thở d ốc, ngực phập phồng, mặt dán vào hõm cổ anh.
Cô xấu hổ nhưng không chịu thua, như vừa mới nếm thử một chút ngọt ngào lại bị lấy đi.
Cố Thanh Hoài thì thầm: "Nếu tiếp tục hôn, dù sao anh cũng không sợ mất mặt nếu bị chú dì nghe thấy, nhưng em thì sao?"
Mặt Chung Ý đỏ bừng, Cố Thanh Hoài hôn lên tai đỏ rực của cô, cười khẽ bên tai: "Đợi về nhà, em muốn làm gì anh cũng sẽ không phản kháng."
Sao anh có thể nói những câu lố bịch một cách tự nhiên như vậy chứ?
Cô không thể thể hiểu được vì sao người trông có vẻ lạnh lùng, nghiêm túc, đặc biệt là khi mặc đồng phục với khí thế khác biệt lại có sự trái ngược lớn như vậy khi ở bên cô, đúng là một tên lưu manh.
Chung Ý dùng tay bóp eo anh, vừa xấu hổ vừa tức giận, muốn chôn mặt mình trong vòng tay anh...
-
Ngày hôm sau là thứ Sáu, Cố Thanh Hoài cần phải trở lại cục cảnh sát, Chung Ý vẫn còn một ngày nghỉ.
Sau một đêm ngủ đủ giấc, đầu óc cô có hơi chậm chạp, chóp mũi có mùi hương của anh và mùi chăn ấm đã được ánh mặt trời chiếu rọi, cảm giác thật ấm áp và dễ chịu.
Chung Ý chưa mở mắt đã mỉm cười, tay dò dẫm xung quanh nhưng không chạm vào người cô muốn tìm nên mới từ từ mở mắt.
Cố Thanh Hoài không biết đã dậy từ lúc nào, anh như một người chăm sóc trẻ con, cẩn thận giúp cô chỉnh lại chăn trước khi rời khỏi phòng.
Chung Ý nhìn quanh, trước mắt là căn phòng của chính mình, tường màu trắng ngà, đồ nội thất bằng gỗ, sách thời học sinh sắp xếp gọn gàng trên giá sách, cha mẹ không nỡ bán đi.
Mọi thứ cô đã sử dụng đều để lại dấu ấn cho trưởng thành của cô, đều đáng được ghi nhớ đối với họ, có lẽ đó là tâm trạng của những bậc cha mẹ.
Ánh sáng mặt trời làm tâm trạng của cô trở nên ấm áp, Chung Ý mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện và âm thanh của bát đ ĩa trong bếp.
Cô rửa mặt xong rồi mở cửa phòng ngủ, vừa lúc chạm mặt với Cố Thanh Hoài từ bên ngoài trở về.
Mùa đông đã đến, anh mặc một chiếc áo khoác đen rộng thùng thình, mũ áo xám đã đội trên đầu.
Tóc đen mềm mại xõa xuống che đi chân mày, trông vừa đẹp trai vừa lạnh lùng.
Chàng cảnh sát đẹp trai môi đỏ răng trắng, còn cầm một túi đồ ăn sáng mới mua về.
Khi ánh mắt chạm nhau, anh nhẹ nâng mày, khẩu hình như muốn nói: "Mua đồ ăn ngon cho em."
Chẳng khác nào đang dỗ dành một bạn nhỏ.
Chung Ý mỉm cười, gật đầu ra vẻ hài lòng.
Bữa sáng do Cố Thanh Hoài mua được mẹ cô tiếp nhận: "Khi cháu ra ngoài, cô và cha Chung Ý đều không nghe thấy gì, sao không ngủ thêm chút nữa?"
Trước mặt bậc trưởng bối, Cố Thanh Hoài trông rất lịch sự và cẩn thận, khuôn mặt đẹp trai là mẫu hình con rể lý tưởng: "Cháu quen rồi ạ."
Mẹ cô quay lại nhìn thấy cô, lại cười hỏi: "Sao dậy sớm vậy?"
Dưới ánh sáng buổi sáng mờ ảo, Chung Ý mặc áo len trắng rộng thùng thình, khuôn mặt và vẻ ngoài đều mềm mại, lười biếng như một con mèo: "Con ngủ đủ rồi."
Cô muốn giúp chuẩn bị bữa sáng nhưng bị cha mẹ đuổi ra khỏi bếp: "Chẳng mấy khi được nghỉ ngơi, ra phòng khách đợi đi, không cần con phải giúp ở đây."
Có cha mẹ và anh ở đây là cảnh tượng mà trước đây cô chưa bao giờ mơ thấy.
Chung Ý nằm dài trên ghế sofa, cô duỗi người, dưới ánh sáng ấm áp, những sợi lông tơ trên má cô rõ ràng.
Trên bàn trà trước mặt có một túi bánh hoa mai mà cô yêu thích nhất, bóng của Cố Thanh Hoài đổ xuống, hơi lạnh tỏa ra, rơi trên người cô.
Chung Ý ngẩng mặt lên, Cố Thanh Hoài cúi xuống, dáng người cao lớn chắn cô lại.
Khi chỉ có hai người, buổi sáng cô muốn hôn hít và ôm ấp, còn muốn quấn quít bên anh, bắt anh gọi vài câu "em yêu".
Tất nhiên, cũng có những tình huống quá đáng hơn, Cố Thanh Hoài nhìn đồng hồ, chỉ cần còn thời gian trước giờ làm việc, anh sẽ trực tiếp ôm lấy cô.
Nhưng giờ đây anh đứng trước mặt cô, không thể hôn cũng không thể ôm.
Chung Ý mím môi, như nhìn thấy một viên kẹo ngọt nhưng không thể ăn được, lòng cô cảm thấy ngứa ngáy.
Anh cảnh sát đẹp trai, môi đỏ răng trắng, mỗi đường nét trên cơ thể đều hoàn toàn phù hợp với thẩm mỹ của cô.
Khi ánh mắt chạm nhau, anh dùng khẩu hình nói với cô: "Chú dì không thấy, chúng ta làm chuyện xấu đi."
Chung Ý còn chưa kịp phản ứng, Cố Thanh Hoài không chần chừ, ngay lập tức giữ lấy khuôn mặt cô và hôn xuống.
Cho đến khi bước chân của cha mẹ đến gần, Cố Thanh Hoài mới buông cô ra, cảm giác môi lưỡi hòa quyện như vẫn còn lưu lại trên môi cô.
Còn anh thì làm như không có gì xảy ra, thản nhiêntiếp nhận bát đ ĩa từ tay cha mẹ, bình tĩnh trò chuyện với họ.
Anh ngồi bên cạnh cô, góc nghiêng tinh xảo như tranh vẽ, giống như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.
Trái tim Chung Ý đập nhanh đến cực điểm như vừa trải qua một vòng tàu lượn, bị anh hôn đến mức đầu óc quay cuồng.
Mẹ cô nhẹ nhàng đặt tay lên mặt cô: "Sao mặt con lại đỏ vậy? Thấy không khỏe chỗ nào à?"
Chung Ý ấp úng đáp không có gì, độ nóng trên má gần như làm cô tan chảy.
Nhưng ngay lúc đó, Cố Thanh Hoài quay đầu, anh cười cười nhìn cô, ánh mắt tỏ vẻ vô tội: "Có vẻ là vậy."
Cô mặt đỏ tai hồng, như thế thật sự đã làm điều gì sai trái, còn người có lỗi lại cứ thản nhiên, thật không công bằng!
Chung Ý không dám nhìn thẳng vào anh, hơi thở của anh vẫn quanh quẩn xung quanh cô, mang theo một ý nghĩa không dễ tan biến.
Trái tim đập thình thịch, đột nhiên lại cảm thấy ngọt ngào.
Trước đây cô đã từng nghe nói, khi hôn người mình thích thì có cảm giác ngọt ngào, đó là sự lựa chọn gen kỳ lạ.
Nói ra thì xấu hổ...
Nhưng giờ đây cô cảm thấy trong miệng rất ngọt.
Gương mặt đỏ bừng và trái tim đập nhanh, cô nhẹ nhàng mím môi.
Ngay sau đó, bàn tay lướt qua sống mũi, cô quay đầu lại, tai đỏ bừng, cười cong mắt.
Cố Thanh Hoài, tên xấu xa này...
Trong lúc hôn còn lén bỏ vào miệng cô một viên kẹo.
Ban ngày, Cố Thanh Hoài đi làm, Chung Ý ở nhà với cha mẹ.
Buổi tối, Cố Thanh Hoài đến đón cô, trước khi rời khỏi nhà, Chung Ý lén gọi mẹ.
Khi Cố Thanh Hoài đang trò chuyện với cha, cô hạ thấp giọng hỏi: "Mẹ, con cần mượn sổ hộ khẩu một chút."
Mẹ cô ngay lập tức hiểu ý, nếp nhăn nơi khóe mắt mờ dần: "Mẹ sẽ đi lấy cho con."
Vài ngày nữa là Đông chí, ngày giỗ của dì Hạ.
Chung Ý nghĩ, vào ngày Đông chí, cô sẽ cho anh một gia đình.
---
Trước khi về nhà, họ đi qua trường trung học mà họ từng học.
Cuối năm, khu chợ đêm phía sau trường đông đúc nhộn nhịp, nhiều hàng quán đã bắt đầu phát nhạc Giáng sinh.
Thấy Chung Ý liên tục nhìn ra ngoài cửa sổ xe, Cố Thanh Hoài nhẹ nhàng hỏi cô: "Em có muốn xuống xem một chút không?"
Đôi mắt Chung Ý sáng lấp lánh, gật đầu như gà con mổ thóc, trông vẫn như một đứa trẻ chưa trưởng thành.
Cô mặc áo khoác lông trắng bồng bềnh kết hợp với quần jean xanh, tóc dài buộc thành kiểu búi.
Gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô được khăn quàng che qua mũi, chỉ còn lộ ra đôi mắt sáng trong.
Cố Thanh Hoài bật cười hỏi cô: "Vui vậy hả?"
Chung Ý nắm tay Cố Thanh Hoài, đi qua đi lại, nhìn ngắm mọi thứ như một đứa trẻ lạc vào đống kẹo: "Anh không vui sao?"
"Em nhớ hồi cấp ba anh rất thích Giáng sinh.” Cô nghiêm túc hồi tưởng: "Giáng sinh năm lớp 10 anh tặng em táo, năm lớp 11 tặng thiệp chúc mừng, Giáng sinh lớp 12 có phải hẹn em đi xem phim không?"
Cố Thanh Hoài kéo khăn quàng lên cao hơn: "Ngốc."
Chung Ý nâng cằm lên: "Ngốc ở đâu, anh nói rõ cho em!"
Có vẻ như nếu không được giải thích rõ ràng thì cô sẽ làm ầm lên.
Cố Thanh Hoài hơi cúi xuống ngang tầm mắt cô, anh vốn đã đẹp trai và quyến rũ, khoảng cách gần lại khiến trái tim người ta đập nhanh, đôi mắt phượng dưới ánh đèn đường đẹp đến mức lấp lánh.
Đôi môi mỏng của anh chuyển động: "Anh không phải thích Giáng sinh, anh muốn lấy cái cớ Giáng sinh để gặp em."
Khăn quàng che phần lớn khuôn mặt Chung Ý, làm cho đôi mắt cong cong như trăng lưỡi liềm của cô càng thêm sáng ngời.
Cô nắm tay Cố Thanh Hoài, cho tay vào túi của anh.
Cô muốn cả đời như vậy, chỉ cần anh bên cạnh, mọi thứ đều đẹp đẽ.
Chung Ý cảm thán: "Em thấy hạnh phúc lắm!"
Cố Thanh Hoài không nhịn được cười, đôi mắt cong cong: "Anh cũng vậy."
Cố Thanh Hoài lại nghĩ về những năm tháng qua Chung Ý đã sống như thế nào.
Cô gái dễ dàng vui vẻ, dễ dàng hài lòng như cô phải trải qua bao nhiêu tổn thương mới muốn từ bỏ cuộc sống?
Anh ở quân đội, dù vất vả thế nào cũng vẫn có đồng đội, có thầy, có những người cùng vào sinh ra tử.
Dù nằm dưới màn trời chiếu đất, xông pha giữa mưa đạn, anh chưa bao giờ cảm thấy cô độc.
Vậy còn Chung Ý của anh thì sao?
Đi qua một cửa hàng bán đồ trang sức nhỏ, Chung Ý nắm tay anh: "Chúng ta vào xem một chút nhé?"
Cửa hàng vừa nhỏ vừa hẹp, xung quanh đều là các con thú nhồi bông.
Chung Ý thấy một chiếc bờm tuần lộc nhỏ xinh, cô lấy xuống, thử đeo lên đầu: "Có đẹp không?"
Cố Thanh Hoài cười: "Giờ không phải là mèo nữa, mà là hươu con rồi."
Chung Ý tháo bờm ra, lúc này cô mới nhận ra xung quanh mình phần lớn là học sinh trung học.
Nhận ra điều này khiến mặt cô đỏ bừng, cô ra hiệu tay về phía Cố Thanh Hoài.
Cố Thanh Hoài hiểu ý, cúi xuống để tai gần miệng cô.
Chung Ý hạ thấp giọng: "Hình như đều là trẻ con đến mua."
"Em cũng không lớn lắm." Cố Thanh Hoài véo má cô, "Trông cũng chỉ như học sinh cấp ba."
Anh nắm tay Chung Ý đi thanh toán, cô bất đắc dĩ nói: "Cảnh sát Cố, anh nói chuyện sến quá."
Cố Thanh Hoài cười nhếch môi, nhìn cô: "Đúng vậy, không có học sinh cấp ba nào đẹp như em."
Chung Ý được khen, bình thản kéo khăn quàng lên mặt, chỉ còn lộ ra đôi tai đỏ ửng và đôi mắt ngượng ngùng.
So với thời cấp ba, hình như cô không thay đổi nhiều lắm.
Hai tay của Cố Thanh Hoài nhét vào túi, anh quay người về phía cô, đi lùi bước.
Anh cao ráo, dáng người thẳng đứng như cây trúc, mặc áo khoác đen rộng thùng thình rất đẹp, tôn lên làn da trắng.
Anh thường chăm sóc cô như một đứa trẻ, nhưng lúc này, trông anh thật sự không giống như một cảnh sát trưởng thành, mà giống như một hot boy của trường đại học gần đó.
"Em học lớp mấy?"
"Có bạn trai chưa?"
"Nếu chưa thì cân nhắc anh nhé?"
Chung Ý không nhịn được cười thành tiếng: "Sao anh cứ làm em vui như vậy?"
Cố Thanh Hoài nhướng mày, vẻ trẻ trung của anh vẫn quyến rũ như xưa: "Nếu có một bạn gái đáng yêu như em, có thể em còn làm hơn cả anh nữa."
Chung Ý ngẩng mặt, nhanh chóng hôn lên mặt anh: "Miệng ngọt thế này sẽ bị hôn đấy!"
Cố Thanh Hoài nhướng mày cười: "Chỉ cần vài câu khen đã được đạo diễn Chung đã hôn một cái, lời quá."
Không xa là trường cấp ba mà họ từng học.
Tay được Cố Thanh Hoài nắm, Chung Ý dịu dàng nói: "Thực ra hồi cấp ba em đã thích anh rồi..."
Ánh mắt cô không che giấu sự yêu mến: "Trong kỳ nghỉ cũng mong đợi đến ngày khai giảng, vì khai giảng mới được gặp anh."
Cố Thanh Hoài mỉm cười, khi không đùa giỡn, vẻ ngoài của anh trông như một quý ông lịch lãm.
Ánh trăng lạnh bao phủ khuôn mặt sắc sảo của anh, đôi mắt sáng như nước suối trong: "Sao không nói cho anh biết?"
Chung Ý ậm ừ: "Làm sao em nói được? Lúc ngồi cùng bàn, anh thật sự rất lạnh lùng, nói chuyện với em cũng ít..."
Cô vốn đã rất nhút nhát, không phải kiểu người chủ động bắt chuyện.
Cố Thanh Hoài chỉ cần nói vài câu gì đó thôi cũng đủ làm cô bối rối một thời gian dài...
"Oan quá." Đôi mắt của anh như những viên bi thủy tinh đen, tập trung nhìn cô: "Anh cũng từng nói chuyện nhiều với em mà."
Chung Ý bị nụ cười tinh nghịch của anh làm cho vui vẻ, mắt cong cong: "Hóa ra là vậy..."
Hồi đó, Cố Thanh Hoài được nhiều cô gái thầm thương trộm nhớ, trông rất lạnh lùng và khó gần.
Nếu không phải ở bên anh, bây giờ ấn tượng của cô về anh chắc vẫn sẽ như vậy.
Cấm dục nhưng lại hấp dẫn, khiến lòng người xao xuyến nhưng không dám động chạm.
Làm sao mà một người như thế lại có thể có những cuộc trò chuyện không ngừng, những nụ hôn không dứt, những cái ôm không bao giờ thấy chán với cô nhỉ?
Giọng nói êm dịu của anh gần kề: "Tất cả những gì anh muốn nói đều đã nói trong lòng rồi."
Chung Ý mỉm cười hỏi: "Anh đã nói gì trong lòng?"
Cố Thanh Hoài giọng nói mang theo nụ cười, nhẹ nhàng thì thầm bên tai cô---
"Bạn cùng bàn của tôi thật đáng yêu."
"Thích cô ấy quá."
"Giá mà cô ấy là của tôi thì tốt."
Những cửa hàng ven đường vừa đúng lúc chuyển sang bài hát tiếp theo.