Mỗi Sớm Xuân Về

Chương 5



Nữ nhân nức nở:

 

"Chính vì có nữ nhi, ta mới phải nghe theo hắn. Ta không còn cách nào khác."

 

Nữ nhi của bà ta chỉ mới bảy tuổi.

 

Nam nhi cũng chưa lớn, chỉ khoảng mười một, mười hai tuổi, nhưng đầu óc ngây ngô, chỉ biết chảy nước dãi, vỗ tay cười ngây ngô.

 

Triệu Gia Nam không nhìn bà ta thêm lần nào, hắn cõng ta rời khỏi miếu hoang.

 

Trước khi đi, hắn nói với bà ta:

 

"Con ngươi là con, con người khác cũng là con. Đây không thể là lý do để ngươi làm điều ác. Ta nên g.i.ế.c ngươi."

 

Hắn không g.i.ế.c bà ta, dù hắn thực sự muốn làm vậy.

 

Lúc đó, ta nằm trên lưng hắn, mê man thiếp đi.

 

Hắn cõng ta đi qua cánh đồng hoang vắng, lại băng qua cây cầu đổ nát.

 

Trời sắp tối, trăng non treo lơ lửng trên cao, bóng cây loang lổ dưới con đường vắng.

 

Gió từ bốn phía thổi tới, lạnh buốt da, đầu ta đau nhức như búa bổ.

 

Hắn cúi đầu dỗ dành:

 

"Tiểu Xuân, đừng ngủ, đợi đến thành ta sẽ tìm đại phu cho ngươi."

 

Trán ta nóng ran, ngay cả nước mắt cũng nóng, thấm ướt cả áo hắn.

 

Bàn tay ta siết chặt vạt áo hắn, níu chặt như thể đó là thứ duy nhất còn lại trên đời để ta bám vào.

 

Ta thì thào:

 

"Ta không còn nhà nữa, phụ thân ta c.h.ế.t rồi, tỷ tỷ ta cũng c.h.ế.t rồi… Ta có thể gọi ngươi là tỷ phu không?"

 

Hắn im lặng vài giây, rồi đáp:

 

"Từ nay về sau, ta chính là tỷ phu ngươi."

 

"Tốt lắm… Ngươi sẽ báo thù cho họ, đúng không?"

 

"Phải. Ta sẽ dùng đầu của Lại Văn Củng và đồng bọn, tế vong linh trấn Thanh Thạch."

 

"Ta cũng sẽ báo thù. Ta muốn tự tay g.i.ế.c bọn chúng."

 

"… Việc báo thù cứ giao cho ta. Ngươi là nữ nhi, ngoan ngoãn ở lại kinh thành, chờ tin của ta."

 

16

 

Di mẫu của ta, Trịnh thị, là một thị thiếp trong phủ Ngự sử Trương đại nhân.

 

Hồng Trần Vô Định

Một lão thiếp đã nhan sắc phai tàn, chẳng còn được sủng ái.

 

Trong kinh thành, những nhà quan lại quyền quý luôn có một số thân thích nghèo khó tìm đến nương nhờ.

 

Để giữ thể diện, các gia đình danh giá thường sẵn lòng cưu mang họ.

 

Ví như trong phủ Ngự sử, có một gian tây viện phía sau chuyên dành cho thân thích xa của các phu nhân và thiếp thất.

 

Ta cũng sống ở đó.

 

Vốn với thân phận cháu gái của một lão thiếp, lẽ ra ta nên cùng đám thân thích nghèo túng của Trương gia chuyển đến trang viên ở ngoại ô.

 

Nhưng di mẫu ta khéo léo nịnh bợ được chính thất Chu phu nhân, không ngớt lời tán dương ta trước mặt bà ấy.

 

Chu thị nghe nói ta từng học tư thục, tuổi tác lại ngang hàng với nữ nhi bà ta, bèn đồng ý giữ ta lại phủ, cho làm thư đồng bên cạnh Tứ tiểu thư Trương Mật.

 

Chuyện này do di mẫu ta cầu xin mà có, bà ấy cảm kích đến rưng rưng cúi đầu trước Chu phu nhân, nhưng sau lưng lại bất bình, nói với ta:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

"Cái gì mà thư đồng? Chẳng qua là nói cho dễ nghe thôi, thực chất vẫn chỉ là hầu hạ nhị tiểu thư mà thôi! Cả danh phận lẫn thể diện đều rơi vào tay bọn họ. Con là người đến nương nhờ ta, có hộ tịch đàng hoàng, đâu phải bán thân vào phủ Ngự sử."

 

Bà ấy nói đúng.

 

Tứ tiểu thư Trương Mật, cùng tuổi với ta, từ lúc ta đến bên cạnh nàng ấy, liền trở thành một kẻ để nàng ấy tùy ý sai bảo.

 

Sống dưới mái hiên nhà người khác, luôn là như vậy.

 

Di mẫu ta dù bất mãn, hôm sau vẫn phải tinh thần phấn chấn, cười tươi đi thỉnh an Chu phu nhân, bóp chân xoa vai, hết lòng lấy lòng bà ta.

 

Những thiếp thất như di mẫu ta, không có con cái, không có sủng ái, trong kinh thành không biết có bao nhiêu người cùng cảnh ngộ.

 

Nửa đời sau của họ hoàn toàn nằm trong tay chính thất.

 

Nếu chính thất vui, có thể cười cười đối xử tử tế.

 

Nếu không vui, tiện tay cầm chén trà ném vỡ đầu cũng là chuyện thường.

 

Người đời thường nói:

 

"Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, chuột con sinh ra chỉ biết đào hang."

 

Trước năm mười ba tuổi, ta là nữ nhi của một chưởng quỹ tiệm gạo ở trấn Thanh Thạch.

 

Nay đã bốn năm trôi qua, ta cũng chỉ là một Tiểu Xuân cô nương nương nhờ phủ Ngự sử.

 

Nhưng Trương Mật thì khác, nàng sinh ra đã là tiểu thư con nhà quan, là danh môn khuê tú.

 

Phụ thân nàng là Ngự sử đại phu, phẩm cấp chính Tòng Tam phẩm.

 

Bá phụ nàng là nội đình thị tòng quan, còn tổ phụ từng là nội các phụ thần thời Tiên Đế.

 

Gia tộc đời đời là văn thần, nền tảng vững chắc.

 

Trương Mật, cũng giống như những thiên kim tiểu thư của các thế gia khác, xuất thân cao quý, dung mạo đoan trang, cốt cách kiêu kỳ.

 

Cái kiêu kỳ này không chỉ đến từ thân phận cao quý của nàng, mà còn xuất phát từ tư tưởng tôn ti khắc sâu trong cốt tủy.

 

Nàng có thể đối xử với ta rất dịu dàng.

 

Nhưng cũng có thể trở mặt không nhận người, dùng giọng điệu của chủ nhân mà trách cứ ta phá hỏng quy củ của nàng.

 

Nói đến cũng thật oan uổng.

 

Năm ta mười ba tuổi, làm thư đồng cho nàng, nàng cũng chỉ mười ba, đang tuổi ham chơi.

 

Chu phu nhân dốc lòng dạy dỗ nàng, thỉnh về phủ những tiên sinh giỏi nhất, nhờ vậy mà các tiểu thư trong nhà đều được dạy dỗ rất tốt.

 

Có một ngày nọ, Trương Mật vô cùng nổi loạn, luôn tìm cách trốn khỏi phủ.

 

Bị gác cổng hậu viện chặn lại, nàng bèn kéo ta đến tây viện.

 

Ta từng kể với nàng, trong tây viện có một gốc cây to, cành nhánh vươn dài ra ngoài tường.

 

Nàng bèn dắt ta trèo cây thoát ra, đi dạo suốt cả buổi, thấy cái gì cũng thích thú, mua không ít đồ.

 

Ta khuyên nàng mau trở về, nàng chẳng thèm nghe.

 

Cuối cùng, lại bị Nhị công tử Trương Vân Hoài vô tình bắt gặp, lôi về nhà.

 

Sau đó, Chu phu nhân giáng thẳng một cái tát lên mặt ta.

 

Lực đạo mạnh đến mức mặt ta lập tức sưng vù, trong miệng toàn vị tanh của máu.

 

Trương Mật đứng bên cạnh, đối mặt với cơn thịnh nộ của mẫu thân, chẳng nói một lời.

 

Ngược lại, Nhị công tử Trương Vân Hoài nhắc nhở mẫu thân mình:

 

"Tiểu Xuân không phải hạ nhân trong phủ, mẫu thân không nên đánh nàng ấy."