Minh Ý Công Chúa

Chương 6



 

Hắn có lẽ đã lao đến, hơi thở còn chưa đều, lồng n.g.ự.c phập phồng dữ dội: "Nàng không sao chứ?"

 

Nghe ra sự sợ hãi và lo lắng trong giọng điệu của hắn, tim ta không khỏi khẽ run lên, khẽ nói: "Không sao."

 

Tống Hạc Miễn khi thấy ta suýt ngã, cũng theo bản năng đưa tay ra, nhưng tay lơ lửng giữa không trung, rồi lại nhanh chóng rụt về, ánh mắt rơi vào bàn tay đang ôm lấy ta, từ từ di chuyển lên trên, cuối cùng dừng lại trên mặt Lục Ngưỡng, trong mắt lộ ra vài phần kinh ngạc: "Lục công tử?"

 

Như thể không ngờ Lục Ngưỡng lại xuất hiện ở đây. Còn phía sau hắn, ánh mắt Tiết Dao lướt qua hành động thân mật của ta và Lục Ngưỡng, ánh mắt khẽ d.a.o động, khẽ kéo tay áo Tống Hạc Miễn, dịu dàng khuyên nhủ: "Tống công tử, chàng và điện hạ là thanh mai trúc mã, Dao nhi không muốn phá hỏng tình cảm của hai người, Tiết gia tuy rằng không còn, nhưng thiếp có thể tự kiếm sống được, sẽ không ở lại đây nữa, chuyện này là do thiếp gây ra, chàng hãy xin lỗi điện hạ đi."

 

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ta vẫn còn in rõ dấu tay của ta, trông thật đáng thương.

 

Tống Hạc Miễn vốn dĩ còn có chút áy náy, nhưng giờ phút này đã biến mất không còn gì, ánh mắt nhìn ta như thể được tôi luyện trong băng: "Dù nàng có là công chúa, cũng không thể ỷ thế h.i.ế.p người như vậy, ta nhất định sẽ thỉnh cầu Bệ hạ làm chủ!"

 

Ta khẽ cười: "Vừa hay, ta cũng có việc muốn thỉnh cầu Phụ hoàng làm chủ."

 

Có lẽ cho rằng ta muốn thỉnh cầu Phụ hoàng ban hôn, sắc mặt Tống Hạc Miễn có chút méo mó, nhưng không nói gì thêm, dẫn Tiết Dao rời khỏi trang viên.

 

Ta nhìn theo hai người rời đi, quay đầu lại, nhưng thấy Lục Ngưỡng đang nhìn chằm chằm ta.

 

Ánh mắt hắn sâu thẳm, như thể muốn nhìn thấu tâm can ta. Ta không biết trước đó hắn đứng ở đâu, đã nghe được bao nhiêu.

 

Nhưng cũng không quan trọng.

 

Cơ thể rã rời, ta lười biếng dựa vào lòng hắn, hắn thuận thế ôm lấy ta, giọng điệu xen lẫn sự căng thẳng: "Nàng có bị thương không? Có cần gọi thái y đến xem không?"

 

Ta lắc đầu: "Không sao."

 

Bầu không khí im lặng trong giây lát. Ta đứng dậy, giọng điệu rất nhạt: "Ta muốn vào cung một chuyến."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

"Có cần ta đi cùng không?" Hắn hỏi.

 

Ta nghiêng đầu, chạm phải đôi mắt sâu thẳm của hắn, như thể đọc được sự căng thẳng của hắn, khẽ cười: "Không cần, ta tự mình giải quyết được."

 

Ta không có ý định dây dưa với Tống Hạc Miễn. Người như vậy, thật sự không muốn nhìn thêm một lần nào nữa.

 

Nhưng ta không ngờ rằng. Sau khi vào cung, ta còn chưa kịp gặp Phụ hoàng, đã bị Thái tử chặn lại ngay cửa Cần Chính Điện.

 

Cách một kiếp, khi gặp lại, ta nhìn chăm chăm người huynh trưởng khí chất xuất chúng trước mặt.

 

Thái tử mặc áo bào gấm màu vàng nhạt, gương mặt tuấn tú lạnh lùng, khi nhìn ta ánh mắt hờ hững, mở miệng là răn dạy ta: "Minh Ý, cô nghe Hạc Miễn nói rồi, trang viên của muội ngày thường muội cũng không đến ở, hắn chỉ là báo ân thôi, cũng không có hành động gì quá đáng, muội sao lại phải ép người quá đáng như vậy, ngược lại còn mang tiếng kiêu căng, may mà hắn không so đo với muội, nếu không thì cả triều đình này, còn có nhà công tử nào nguyện ý cưới muội?"

 

"Cô biết muội muốn đến chỗ Phụ hoàng để thỉnh cầu ban hôn, nhưng việc này muội làm thật sự quá đáng, còn động tay động chân, trước hết hãy đến xin lỗi hắn đi."

 

Nghe đến đây, ta có chút buồn cười. Ta, đường đường là một công chúa, lại phải xin lỗi một thần tử sao?

 

Kiếp trước, trước khi chết, ta cũng từng đến Đông cung một chuyến. Ta nói với hắn, Tống Hạc Miễn đối xử với ta không hề tốt. Nhưng hắn không tin, hắn chỉ tin bạn bè, lại coi lời ta, một người muội muội ruột thịt, như gió thoảng bên tai.

 

Lúc đó ta không hiểu, rõ ràng ta và Thái tử là huynh muội ruột thịt, là người thân m.á.u mủ tình thâm, tại sao hắn lại không giúp ta?

 

Sau này ta mới biết, thì ra hắn cũng có ý với cô nương Tiết gia.

 

Bọn họ không hổ là tri kỷ. Đến cả cô nương thích cũng giống nhau.

 

Nhưng Tiết gia vì ta mà suy bại, Tiết Dao vì vậy mà rơi vào chốn lầu xanh. Thái tử rõ ràng biết là Tiết phụ làm sai nên mới bị ta nắm thóp, nhưng vẫn giận lây sang ta.

 

Hoàng huynh như vậy. Ta không cần cũng được!


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com