"Của công chúa sao?" Đôi mắt Tiết Dao khẽ d.a.o động, vội vàng từ chối: "Vậy nếu ngày nào đó nàng ấy đến, ta, ta nên cư xử thế nào?"
Khi nhắc đến ta, giọng nói của Tống Hạc Miễn trầm xuống: "Ta sẽ không để nàng ấy đến đâu, nàng cứ yên tâm."
Một giọng điệu rất chắc chắn. Ta nghe được nửa ngày, đột nhiên cảm thấy mình bị mù.
À, không đúng. Là do hắn ta trước mặt ta diễn quá giỏi. Ôn nhuận lễ độ, tuy xa cách nhưng không đến nỗi lạnh lùng, đánh một cái tát, rồi lại cho một chút quan tâm vừa đủ.
Thêm vào đó, từ nhỏ ta đã biết, hắn là phò mã mà Phụ hoàng định cho ta. Giống như biết rằng một vật quý giá cuối cùng cũng sẽ thuộc về mình, ta luôn có thêm chút kiên nhẫn, thêm chút khoan dung.
Nhưng không ngờ, lại khiến hắn quen thói, không phân biệt được tôn ti trật tự.
Ta mất kiên nhẫn, cất giọng châm biếm: "Trang viên của bổn cung, khi nào đến lượt ngươi làm chủ?"
Lời vừa dứt, cả hai người đồng thời quay đầu lại, đều giật mình sửng sốt.
Ta thưởng thức vẻ mặt hoảng loạn của cả hai người, chậm rãi đi tới, Tích Thu đi theo bên cạnh ta, mặt lạnh tanh nói: "Tống công tử, dù ngài là phò mã do Bệ hạ chỉ định, nhưng chưa được công chúa điện hạ cho phép, cũng không được tự tiện đến nơi này! Huống chi, hôn sự của ngài và công chúa còn chưa định!"
Nghe thấy hai chữ "phò mã", Tống Hạc Miễn theo bản năng nhíu mày, đáy mắt thoáng qua vẻ chán ghét, nhưng tình huống hiện tại quả thật không nên làm ầm ĩ quá mức, hắn mím môi, tiến lại gần ta, vẫn là giọng điệu lạnh lùng như trước: "Minh Ý, Tiết cô nương thân thể yếu ớt cần được điều dưỡng, ta mới đưa nàng đến đây, trang viên dưới danh nghĩa nàng nhiều như vậy, hà tất phải để ý đến một cái này? Đợi chúng ta thành hôn, đương nhiên sẽ ở trong phủ công chúa."
Nói đến cuối, hắn dường như có chút thiếu kiên nhẫn: "Sao nàng lại so đo tính toán như vậy?"
"Nói xong chưa?"
Ta thản nhiên nhìn hắn. Có lẽ giọng điệu và thần thái của ta quá bình tĩnh, khiến Tống Hạc Miễn nhất thời không biết nên nói gì, nhíu mày nhìn ta, nhưng không nói thêm gì.
Khoảnh khắc tiếp theo, ta giơ tay cho hắn một cái tát. Một tiếng "bốp" giòn tan vang lên. Mặt Tống Hạc Miễn bị đánh quay sang một bên, hồi lâu sau vẫn chưa phản ứng lại được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Hạc ca ca!" Tiết Dao giật mình hoảng hốt, vội vàng tiến lên, che chắn cho hắn, vành mắt đỏ hoe, giọng điệu yếu đuối: "Công chúa điện hạ, muốn đánh muốn phạt, người cứ trút lên thiếp, Hạc, không, Tống công tử chỉ là nể tình Tiết gia nên mới chiếu cố thiếp vài phần, không ngờ lại chọc giận công chúa..."
Ha.
Nàng ta chắc chắn rằng ta sẽ không đánh nàng ta sao?
Thực ra ta không phải không biết Tiết Dao là ai. Có một năm tiệc cung đình, hoàng cung gặp thích khách, trong lúc hỗn loạn, giữa đám đông ta bị một người đẩy ngã nhào xuống đất, thấy thích khách sắp c.h.é.m về phía ta, may mắn có người bách bộ xuyên dương, một mũi tên b.ắ.n xuyên tim thích khách, nếu không thì không biết ta còn sống đến giờ không.
Lúc đó cảnh tượng quá hỗn loạn, tất cả cung phi và quý nữ đều hoảng sợ chạy tán loạn. Nàng ta có lẽ cho rằng ta không biết chính nàng ta đã đẩy ta.
Nhưng nàng ta không biết, trên người nàng ta có một mùi hương. Đó là hương liệu ngự dụng trong cung, là do Tống Hạc Miễn từ chỗ ta lấy đi.
Hắn nói là muốn tặng cho mẫu thân hắn, ta tin rồi. Nhưng không ngờ, cuối cùng lại rơi vào tay Tiết Dao.
Nhưng cũng không sao, ta đã báo thù rồi. Tiết gia bị điều tra, có một phần công lao của ta. Vốn dĩ còn nghĩ rằng sẽ không còn ngày gặp lại, không ngờ, nàng ta còn tự động đưa đến tận cửa.
Ta nhếch môi cười khẩy, giơ tay đánh cho nàng ta một cái bạt tai!
"A!"
Tiếng thét chói tai của Tiết Dao đột ngột kéo tâm trí Tống Hạc Miễn trở về thực tại, hắn gần như không suy nghĩ, mạnh mẽ đẩy tôi ra, giữa hai hàng mày hiện lên vẻ giận dữ: "Tiêu Minh Ý, nàng quá đáng rồi!"
Động tác của hắn đến quá đột ngột, lại dùng sức rất mạnh. Ta nhất thời không đề phòng, thân thể theo quán tính ngã về phía sau.
Phía sau chính là bậc thềm!
Sắc mặt Tích Thu sợ hãi đến tái nhợt, tay chân luống cuống đến đỡ ta: "Điện hạ!!"
Nhưng nàng ấy phản ứng quá chậm. Ngay khi ta nghĩ rằng mình nhất định sẽ bị vỡ đầu chảy máu, thì lại không cảm thấy đau đớn như dự kiến, mà là ngã vào một vòng tay quen thuộc.
Ngay trước đó không lâu, chúng ta còn đang ân ái, mặn nồng. Được hắn vững vàng đỡ lấy, trái tim ta cũng trở về vị trí cũ.