Sau khi những nỗ lực minh oan cho Cô Hoa thành công, cuộc sống ở An Mộc dần trở lại bình thường. Dân làng bắt đầu xây dựng lại cuộc sống, xoa dịu những vết thương lòng. Linh, Quang và Mai cũng cảm thấy thanh thản hơn, nhưng trong lòng Linh vẫn luôn canh cánh một nỗi lo sợ mơ hồ. Cô cảm thấy như có một thế lực tà ác vẫn còn ẩn mình đâu đó, chờ đợi thời cơ để trỗi dậy.
Một buổi tối, khi cả nhóm đang ngồi quây quần bên bếp lửa, Linh cảm thấy một sự bất an kỳ lạ. Gió bỗng nhiên thổi mạnh hơn, tiếng rít gào trở nên ai oán và rợn người. Những ngọn nến trong nhà tắt ngấm, bóng tối bao trùm lấy mọi thứ.
"Sao tự nhiên gió lớn vậy?" Mai hỏi, giọng run run.
"Tớ không biết. Nhưng tớ cảm thấy có chuyện chẳng lành sắp xảy ra," Linh đáp.
Đột nhiên, một tiếng nổ lớn vang lên, khiến cả căn nhà rung chuyển. Linh, Quang và Mai vội vàng chạy ra ngoài, và họ nhìn thấy một cảnh tượng kinh hoàng.
Miếu Gió Than, ngôi miếu mà họ đã cùng nhau phá hủy, đột nhiên bốc cháy dữ dội. Ngọn lửa bùng lên ngùn ngụt, thiêu đốt mọi thứ.
"Sao... sao có thể như vậy?" Quang lắp bắp. "Chúng ta đã phá hủy nó rồi mà!"
Linh không nói gì, chỉ im lặng quan sát ngọn lửa. Cô cảm thấy một luồng khí lạnh lẽo chạy dọc sống lưng. Cô biết rằng đây không phải là một vụ cháy bình thường. Đây là sự trả thù của một thế lực tà ác.
Dân làng nghe thấy tiếng nổ lớn, vội vàng chạy đến xem. Nhìn thấy ngọn lửa bốc cháy dữ dội, ai nấy đều kinh hãi và hoảng loạn.
"Ma quỷ trở lại rồi! Lời nguyền của Cô Hoa vẫn còn linh nghiệm!" một người dân hét lên.
"Chúng ta phải làm gì bây giờ? Chúng ta sẽ c.h.ế.t mất!" một người khác khóc lóc.
Dân làng đứng im bất động, không ai dám tiến lại gần ngọn lửa. Họ tin rằng ngọn lửa này là do ma quỷ gây ra, không ai có thể dập tắt được.
Linh nhìn dân làng, cảm thấy tuyệt vọng và bất lực. Cô biết rằng nếu không làm gì đó, cả làng sẽ chìm trong hỗn loạn và sợ hãi.
"Chúng ta không thể bỏ mặc mọi người được. Chúng ta phải dập tắt ngọn lửa này," Linh nói.
"Nhưng làm sao có thể dập tắt được? Ngọn lửa này là do ma quỷ gây ra," Quang nói.
"Chúng ta phải thử. Nếu chúng ta không làm gì cả, mọi thứ sẽ trở nên tồi tệ hơn," Linh đáp.
Linh, Quang và Mai quyết định dũng cảm tiến lại gần ngọn lửa. Họ tìm mọi cách để dập tắt ngọn lửa, dùng nước, dùng đất, dùng cành cây.
Tuy nhiên, ngọn lửa dường như không hề suy giảm. Nó vẫn bùng lên ngùn ngụt, thiêu đốt mọi thứ.
Trong lúc cố gắng dập tắt ngọn lửa, Linh chợt nhìn thấy một điều kỳ lạ. Trong đám lửa, cô nhìn thấy bóng một người phụ nữ đang nhảy múa điên loạn. Người phụ nữ mặc áo trắng, tóc xõa dài, khuôn mặt méo mó và đầy đau khổ. Cô ta vừa cười, vừa khóc, vừa gào thét.
Linh nhận ra rằng người phụ nữ đó chính là Cô Hoa. Oan hồn của cô vẫn chưa được siêu thoát. Cô vẫn còn bị trói buộc vào cái miếu đó, vẫn còn bị dằn vặt bởi oán hận.
"Cô Hoa! Xin cô hãy dừng lại! Chúng tôi đã làm tất cả những gì có thể để giúp cô. Xin cô hãy tha thứ cho chúng tôi!" Linh hét lớn.
Nhưng Cô Hoa không nghe thấy lời Linh. Cô vẫn tiếp tục nhảy múa điên loạn trong đám lửa.
Linh cảm thấy tuyệt vọng và bất lực. Cô biết rằng mình không thể cứu được Cô Hoa, không thể ngăn chặn được ngọn lửa.
Trong lúc mọi thứ dường như đã mất hết hy vọng, Linh chợt nhớ đến chiếc trâm cài đầu đen thẫm mà Quang đã tìm thấy trong miếu. Cô tin rằng chiếc trâm đó có một sức mạnh đặc biệt, có thể giúp Cô Hoa được giải thoát.
Linh vội vàng lục tìm trong túi áo, và cô tìm thấy chiếc trâm. Cô giơ chiếc trâm lên, hét lớn: "Cô Hoa! Hãy nhìn chiếc trâm này! Đây là vật kỷ niệm của cô! Hãy nhớ lại những kỷ niệm đẹp của cô!"
Cô Hoa dừng lại, nhìn vào chiếc trâm với vẻ mặt khó hiểu. Cô tiến lại gần Linh, giật lấy chiếc trâm từ tay cô.
Cô Hoa cầm chiếc trâm trong tay, vuốt ve nó một cách nhẹ nhàng. Khuôn mặt cô dần trở nên dịu dàng hơn. Dường như chiếc trâm đã khơi dậy những ký ức tốt đẹp trong cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Ta... ta nhớ rồi... ta không muốn trả thù..." Cô Hoa thì thầm, giọng yếu ớt.
Đột nhiên, Cô Hoa ôm đầu, kêu lên một tiếng đau đớn. Thân xác của cô rung lên dữ dội. Dường như cô đang cố gắng thoát khỏi ngọn lửa.
"Hãy tha thứ cho ta... hãy giải thoát cho ta..." Cô Hoa nói, rồi ngã quỵ xuống đất.
Ngọn lửa bắt đầu suy giảm. Nó dần tàn lụi, chỉ còn lại đống tro tàn.
Linh tiến lại gần đống tro, và cô nhìn thấy chiếc trâm cài đầu đang nằm trong tay mình. Cô không biết từ lúc nào chiếc trâm đã nằm trong tay cô.
Cô cầm chiếc trâm lên, ngắm nhìn nó một cách trìu mến. Cô cảm thấy một sự kết nối kỳ lạ với chiếc trâm này. Cô cảm thấy như chiếc trâm đang truyền cho cô một sức mạnh đặc biệt.
Sau khi ngọn lửa tắt hẳn, dân làng bắt đầu tiến lại gần. Họ nhìn vào đống tro tàn với vẻ kinh ngạc và sợ hãi.
"Chuyện gì đã xảy ra vậy? Sao ngọn lửa lại tự nhiên tắt?" một người dân hỏi.
"Tớ không biết. Nhưng tớ nghĩ là Cô Hoa đã được giải thoát," Linh đáp.
Dân làng nhìn Linh với vẻ khó hiểu. Họ không biết phải tin hay không tin.
Tuy nhiên, sau một thời gian, mọi người bắt đầu nhận ra rằng những điều xui xẻo đã biến mất. Làng An Mộc lại trở lại bình yên và hạnh phúc.
Linh, Quang và Mai quyết định rời khỏi làng An Mộc. Họ biết rằng họ đã hoàn thành nhiệm vụ của mình. Họ đã giúp Cô Hoa được giải thoát, đã mang lại sự bình yên cho làng An Mộc.
Trước khi rời đi, Linh đến thăm mộ của Cô Hoa. Cô đặt chiếc trâm cài đầu lên mộ, và thì thầm: "Cô Hoa, xin cô hãy yên nghỉ. Chúng tôi sẽ không bao giờ quên cô."
Khi Linh quay người bước đi, cô cảm thấy một luồng gió nhẹ thổi qua. Cô biết rằng đó là Cô Hoa. Cô đang cảm ơn cô.
Trên đường trở về thành phố, Linh không ngừng suy nghĩ về những gì đã xảy ra ở làng An Mộc. Cô nhận ra rằng cuộc sống là một chuỗi những thử thách và khó khăn. Nhưng nếu chúng ta dũng cảm đối mặt với những thử thách đó, chúng ta sẽ tìm thấy được ý nghĩa thực sự của cuộc sống.
Và quan trọng hơn cả, Linh hiểu rằng tình yêu và lòng trắc ẩn có thể phá vỡ mọi rào cản, có thể hóa giải mọi oán hận.
Khi Linh trở về thành phố, cô bắt đầu một cuộc sống mới. Cô tiếp tục học tập, làm việc và cống hiến cho xã hội.
Nhưng dù đi đâu, làm gì, Linh vẫn không bao giờ quên những gì đã xảy ra ở làng An Mộc. Cô luôn nhớ về Cô Hoa, về những bài học mà cô đã học được từ câu chuyện của cô.
Và mỗi khi có dịp, Linh lại đến thăm làng An Mộc. Cô muốn được nhìn thấy những người dân thân thiện, muốn được hít thở bầu không khí trong lành, và muốn được cảm nhận sự bình yên mà Cô Hoa đã mang lại cho nơi này.
Tuy nhiên, có một điều mà Linh không thể nào quên được. Đó là những ký ức kinh hoàng về ngọn lửa. Mỗi khi nhìn thấy lửa, Linh lại cảm thấy sợ hãi và ám ảnh.
Và mỗi khi có gió thổi mạnh, Linh lại nghe thấy tiếng khóc ai oán của Cô Hoa.
Linh biết rằng quá khứ sẽ không bao giờ buông tha cho cô. Những ký ức đau buồn sẽ mãi mãi ám ảnh cô.
Nhưng Linh không hề hối hận. Cô tin rằng những gì mà cô đã làm là đúng đắn. Cô đã giúp Cô Hoa được giải thoát, đã mang lại sự bình yên cho làng An Mộc.
Và đó là tất cả những gì mà Linh mong muốn.
Tuy nhiên, Linh không hề biết rằng câu chuyện vẫn chưa kết thúc. Một thế lực tà ác vẫn còn ẩn mình đâu đó, chờ đợi thời cơ để trỗi dậy.