Miếu Cổ Gió Than

Chương 6



Lời nói của Cô Hoa khiến Linh c.h.ế.t sững. Cô không ngờ rằng Quang lại trở thành con mồi tiếp theo của oan hồn này. Sự sợ hãi bao trùm lấy cô, nhưng Linh cố gắng trấn tĩnh, không để lộ sự yếu đuối trước mặt Cô Hoa.

"Cô muốn gì ở anh ấy?" Linh hỏi, giọng run run.

Cô Hoa cười khẩy, nụ cười nham hiểm khiến Linh cảm thấy ớn lạnh. "Ta muốn trả thù. Ta muốn những kẻ đã g.i.ế.c ta phải trả giá. Và các ngươi, hậu duệ của những kẻ đó, sẽ phải chịu chung số phận."

"Nhưng chúng tôi không liên quan gì đến chuyện đó. Chúng tôi chỉ là những người đến đây để nghiên cứu," Linh cố gắng giải thích.

"Các ngươi đã đến đây, đã đánh thức ta dậy, đã phá hủy nơi ở của ta. Các ngươi phải chịu trách nhiệm," Cô Hoa đáp, giọng đầy oán hận. "Và bây giờ, ta sẽ bắt đầu trả thù từ ngươi."

Cô Hoa tiến lại gần Linh, giơ tay lên định bóp cổ cô. Linh nhắm mắt lại, chuẩn bị đón nhận cái chết. Nhưng rồi, một tiếng động lớn vang lên, khiến Cô Hoa giật mình dừng lại.

Mai, người đã theo Linh đến miếu Gió Than, lao vào tấn công Cô Hoa bằng một khúc gỗ lớn. Cô Hoa bị bất ngờ, lùi lại phía sau.

"Linh, chạy đi!" Mai hét lên.

Linh mở mắt ra, nhìn thấy Mai đang cố gắng cầm chân Cô Hoa. Cô biết rằng mình không thể bỏ mặc Mai, nhưng cô cũng biết rằng mình không thể đánh lại Cô Hoa.

Trong lúc bối rối, Linh chợt nhớ đến bức thư của Cô Hoa. Cô tin rằng bức thư có thể giúp Cô Hoa nguôi ngoai oán hận, có thể giúp cô giải thoát.

Linh vội vàng lấy bức thư từ trong túi áo ra, rồi giơ cao lên. "Cô Hoa, hãy nhìn bức thư này! Đây là những lời cuối cùng của cô! Cô không muốn trả thù, cô chỉ muốn được tha thứ!" Linh hét lớn.

Cô Hoa dừng lại, nhìn vào bức thư với vẻ mặt khó hiểu. Cô tiến lại gần Linh, giật lấy bức thư từ tay cô.

Cô Hoa đọc bức thư một cách chăm chú. Khuôn mặt cô dần trở nên dịu dàng hơn. Dường như những lời trong bức thư đã chạm đến trái tim cô.

"Ta... ta không muốn trả thù..." Cô Hoa thì thầm, giọng yếu ớt.

Đột nhiên, Cô Hoa ôm đầu, kêu lên một tiếng đau đớn. Thân xác của Quang rung lên dữ dội. Dường như Cô Hoa đang cố gắng thoát khỏi thân xác của anh.

"Hãy tha thứ cho ta... hãy giải thoát cho ta..." Cô Hoa nói, rồi ngã quỵ xuống đất.

Linh và Mai vội vàng chạy đến đỡ Quang dậy. Quang mở mắt ra, nhìn Linh và Mai với vẻ ngơ ngác.

"Chuyện gì đã xảy ra vậy? Tớ không nhớ gì cả," Quang nói.

Linh kể lại cho Quang nghe những gì đã xảy ra. Quang nghe xong, mặt tái mét. Anh không thể tin rằng mình đã bị Cô Hoa chiếm giữ.

"Chúng ta phải làm gì bây giờ? Cô Hoa vẫn chưa được giải thoát," Quang nói, giọng lo lắng.

"Tớ nghĩ chúng ta phải tìm cách minh oan cho Cô Hoa. Chúng ta phải cho mọi người thấy rằng Cô Hoa không phải là một con quỷ, mà là một cô gái đáng thương, bị vu oan và sát hại," Linh đáp.

Linh, Quang và Mai quyết định đến gặp trưởng làng, kể lại câu chuyện về Cô Hoa và yêu cầu ông ta minh oan cho cô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trưởng làng là một người đàn ông trung niên, hiền lành và công bằng. Ông lắng nghe câu chuyện của Linh, Quang và Mai một cách cẩn thận.

"Tôi biết về câu chuyện của Cô Hoa. Đó là một bi kịch lớn trong lịch sử của làng chúng ta. Nhưng tôi không biết phải làm gì để minh oan cho cô ấy," trưởng làng nói.

"Ông có thể công bố bức thư của Cô Hoa cho dân làng biết. Ông có thể dựng một tấm bia tưởng niệm cô ấy. Ông có thể làm bất cứ điều gì để cho mọi người thấy rằng Cô Hoa không phải là một con quỷ," Linh nói.

Trưởng làng suy nghĩ một lúc rồi gật đầu đồng ý. Ông hứa sẽ làm tất cả những gì có thể để minh oan cho Cô Hoa.

Vài ngày sau, trưởng làng tập hợp dân làng lại và công bố bức thư của Cô Hoa. Ông cũng dựng một tấm bia tưởng niệm Cô Hoa, trên đó khắc ghi những lời trăn trối của cô.

Dân làng nghe xong câu chuyện của Cô Hoa, ai nấy đều cảm thấy hối hận. Họ nhận ra rằng họ đã đối xử với Cô Hoa quá tàn nhẫn, đã vu oan và sát hại cô một cách dã man.

Dân làng quyết định xây dựng lại miếu Gió Than, biến nó thành một ngôi đền thờ Cô Hoa. Họ cũng tổ chức một lễ cầu siêu cho Cô Hoa, cầu mong cô được siêu thoát.

Sau khi được minh oan và được dân làng tha thứ, oan hồn của Cô Hoa cuối cùng cũng được giải thoát. Cô không còn lảng vảng ở miếu Gió Than nữa, không còn gây ra những điều xui xẻo cho làng An Mộc nữa.

Linh, Quang và Mai cảm thấy nhẹ nhõm khi mọi chuyện đã kết thúc tốt đẹp. Họ đã giúp Cô Hoa được giải thoát, đã mang lại sự bình yên cho làng An Mộc.

Tuy nhiên, trong lòng Linh vẫn còn một nỗi băn khoăn. Cô vẫn không hiểu tại sao cô lại liên quan đến câu chuyện của Cô Hoa. Tại sao cô lại nhìn thấy Cô Hoa trong gương? Tại sao cô lại cảm thấy có trách nhiệm phải giúp Cô Hoa?

Linh quyết định tìm hiểu về gia phả của mình. Cô muốn biết liệu cô có mối liên hệ nào với những người đã từng thiêu sống Cô Hoa hay không.

Sau khi tìm hiểu, Linh phát hiện ra rằng cô là hậu duệ của một trong những người đã từng tham gia vào vụ thiêu sống Cô Hoa. Ông tổ của cô là một người đàn ông tàn ác, đã kích động dân làng chống lại Cô Hoa và trực tiếp châm lửa đốt cháy cô.

Linh cảm thấy kinh hoàng khi biết được sự thật này. Cô không thể tin rằng cô lại có mối liên hệ với một kẻ sát nhân.

Nhưng rồi, Linh nhận ra rằng đây chính là lý do tại sao cô lại liên quan đến câu chuyện của Cô Hoa. Cô là hậu duệ của một kẻ đã gây ra tội ác, và cô phải chịu trách nhiệm cho những gì mà tổ tiên mình đã làm.

Linh quyết định làm tất cả những gì có thể để bù đắp cho những tội lỗi mà tổ tiên mình đã gây ra. Cô sẽ tiếp tục nghiên cứu về lịch sử của làng An Mộc, sẽ giúp đỡ những người dân nghèo khó, sẽ làm những việc tốt để chuộc lại lỗi lầm của tổ tiên mình.

Linh biết rằng cô không thể thay đổi quá khứ, nhưng cô có thể tạo ra một tương lai tốt đẹp hơn. Cô sẽ sống một cuộc đời ý nghĩa, để những người đã khuất có thể yên lòng.

Khi Linh đang suy nghĩ, cô chợt nghe thấy tiếng gió thổi mạnh bên ngoài cửa sổ. Gió rít lên từng hồi, mang theo những âm thanh lạ thường.

Linh nhìn ra ngoài cửa sổ, và cô nhìn thấy một bóng người phụ nữ mặc áo trắng đang đứng giữa rừng tre. Mái tóc cô ta xõa dài, che khuất khuôn mặt.

Linh biết rằng đó là Cô Hoa. Cô Hoa đã đến để cảm ơn cô.

Linh mỉm cười, vẫy tay chào Cô Hoa. Cô Hoa đáp lại bằng một nụ cười nhẹ nhàng, rồi biến mất trong bóng đêm.

Từ đó trở đi, Linh không còn nhìn thấy Cô Hoa nữa. Nhưng cô biết rằng Cô Hoa luôn ở bên cạnh cô, bảo vệ và che chở cho cô.

Và Linh cũng biết rằng vòng luân hồi báo oán đã kết thúc. Cô đã phá vỡ được lời nguyền, đã mang lại sự bình yên cho cả gia đình mình và cho cả làng An Mộc.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyencom.com