Lời Giang Kha vừa dứt, không đợi Hồ Diên Cát trả lời, hắn đã nói tiếp:
“Khuyên ngươi sớm dập tắt tâm tư ấy đi. A tỉ ta không phải người mà ngươi có thể vọng tưởng. Không giấu gì ngươi, Thái tử có ý với a tỉ ta, đã thượng tấu với Thánh thượng xin chỉ hôn, Lễ bộ cũng đã tới nhà dạm hỏi, còn ban cả kim sách. Chỉ chờ chiếu chỉ chính thức hạ xuống mà thôi.”
“Ngươi lo xa rồi. A tỉ của ngươi cũng là a tỉ của ta. Trong lòng ta chỉ có kính trọng, sao dám nảy sinh tà niệm? Ngược lại còn phải chúc mừng ngươi một tiếng.”
Mãi đến lúc này sắc mặt Giang Kha mới dịu đi. Hồ Diên Cát đến Đại Lương làm con tin khi mới tám tuổi, từ đó hai người quen biết. Có lúc, Giang Kha sẽ mời hắn đến Giang phủ làm khách; cũng có khi là Hồ Diên Cát rủ Giang Kha cùng luyện cung tên, cưỡi ngựa. Tính tình hai người xem ra cũng hợp nhau.
Nói thật lòng, lúc đầu Giang Kha cũng không quá muốn thân thiết với Hồ Diên Cát — chỉ là một hoàng tử của nước chư hầu sang Đại Lương làm con tin, nói khó nghe một chút thì là không lọt nổi vào mắt hắn. Nhưng Hồ Diên Cát lại cực kỳ thông minh. Khi học ở học phủ, không cần đọc trước bài, chỉ nhìn qua một lần đã hiểu được bảy tám phần, thậm chí còn hiểu nhanh hơn cả đám người bản xứ như bọn họ. Còn cưỡi ngựa, b.ắ.n cung thì càng không cần phải nói.
Ai mà chẳng thích kết giao với kẻ thông minh? Lâu dần, Giang Kha cũng dần thân thiết với hắn.
Dẫu vậy, thân phận con tin của Hồ Diên Cát vẫn như cái bóng không thể xua đi được. Càng lớn lên, Giang Kha càng nhận thức rõ điều này. Thế nên, quan hệ giữa hai người tuy tốt, nhưng trong cái tốt ấy, vẫn có chút nhìn nhận khác biệt.
Hồ Diên Cát là huynh đệ, là bằng hữu, chỉ thế thôi — không thể là người nhà được.
Huống hồ, a tỉ tính tình vốn không phải thân thiện, làm gì cũng theo ý mình. Đối với Hồ Diên Cát, thái độ của nàng chỉ tốt hơn người lạ đôi chút, mà đôi chút đó e rằng cũng chỉ là vì nể mặt đệ đệ như hắn mà thôi.
“Đi, ăn thêm lần nữa đi. Ta vẫn chưa ăn no. Tay nghề đầu bếp này không tệ.” Giang Kha cười nói.
Hồ Diên Cát cũng mỉm cười gật đầu, cùng hắn đi về phía cuối hành lang.
Chỉ trong vòng mấy năm ngắn ngủi, giữa hắn và nàng đã hoàn toàn đổi vai: hắn ngồi, nàng đứng; hắn là chủ, nàng là tỳ.
Hồ Diên Cát chỉ ăn vài miếng, rồi uống nửa bát canh nóng, đã đứng dậy phủi áo. Giang Niệm đang định theo sau hắn, lại bị hắn giơ tay ngăn lại.
“Qua mấy hôm tuyết ngớt, sẽ khởi hành.”
Nói đoạn, hắn đi được mấy bước, chuẩn bị ra khỏi phòng, lại đột nhiên quay người lại, ném cho nàng một vật:
“Thoa mặt đi. Bên người ta, không cần kẻ xấu xí.”
Giang Niệm giật mình lao ra đón, vội vã đưa tay bắt lấy. Đó là một lọ sứ năm màu vẽ viền vàng, nút chai đỏ son. Mở ra, bên trong là một lớp cao đỏ thẫm, hơi trong, mang mùi d.ư.ợ.c thảo thoang thoảng. Nàng ngẩng đầu lên từ lọ thuốc, thì hắn đã không còn trong phòng nữa.
Giang Niệm ngồi xuống, nhìn bàn thức ăn, rồi nhìn những món còn nguyên vẹn trong bát nhỏ chưa ai động tới. Đôi tay sưng đỏ, nứt nẻ của nàng run rẩy cầm đũa lên. Cổ họng bỗng nghẹn lại, nuốt không trôi, cũng chẳng biết món nào ngon hay dở, cứ thế ăn từng chút một.
Những ngày sau đó, Giang Niệm rất ít khi gặp được Hồ Diên Cát. Hắn không ở đó, nàng cũng thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Hôm đó, Giang Niệm thức dậy, sai tiểu nhị đưa nước nóng vào phòng. Nàng nhúng khăn lông vào nước, đắp lên mặt một lúc rồi ngồi xuống trước bàn trang điểm, lấy lọ t.h.u.ố.c ra, dùng đầu ngón tay chấm một chút cao đỏ, nhẹ nhàng bôi lên hai má rồi xoa đều.
Nàng vẫn chưa thể buông được khuôn mặt này. Mỗi ngày không bôi t.h.u.ố.c một lần là thấy bất an. Trông mong mấy hôm mà lành hẳn thì rõ là viển vông, nhưng dấu vết sưng tấy, lở loét trên mặt dường như cũng đã mờ đi đôi chút nhờ d.ư.ợ.c tính — dĩ nhiên, cũng có thể chỉ là ảo giác của nàng mà thôi.
“Giang gia nương tử?”
Là giọng của Vân nương.
Giang Niệm vội đứng dậy ra mở cửa. Ngoài cửa là một phụ nhân trẻ, mặt mày đoan chính, tóc quấn khăn vải, thân mặc áo bông vải chàm in hoa, hai tay chắp trước bụng. Chưa bước qua cửa, nàng ta đã khom người hành lễ.
“Nô gia tham kiến nương tử.”
Giang Niệm vội đỡ nàng dậy:
“Vân tỷ không cần đa lễ như thế. Ta đã không còn thân phận gì, giờ đây chỉ là kẻ sống dựa vào sắc mặt người khác, xin đừng khiến ta thêm khó xử.”
Vân nương khẽ thở dài, rồi đổi giọng:
“Đồ đạc chuẩn bị ổn cả rồi chứ? Một lát nữa là phải lên đường.”
“Đã thu xếp xong xuôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vân nương cũng giống nàng, là người không còn nơi nương tựa, vì vậy mới cùng nhau theo đoàn đến vùng đất Di Việt.
Hai người thu dọn gọn ghẽ, xuống lầu. Ngoài khách điếm, một cỗ xe ngựa đã chờ sẵn. Hơn mười binh sĩ Di Việt cưỡi ngựa, chia làm hai hàng chỉnh tề.
Dẫn đầu đoàn là Hồ Diên Cát, khoác áo choàng dày, một tay cầm dây cương, tay kia cầm roi bạc, ngồi thẳng tắp trên lưng ngựa. Thấy nàng bước ra, hắn liếc mắt nhìn một cái, sắc mặt không đổi.
Lúc này, một kỵ binh truyền tin phi ngựa lao tới, phi thân xuống ngựa, vội vã bước đến trước mặt Hồ Diên Cát, môi mấp máy nói điều gì đó.
Giang Niệm không rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ lờ mờ nghe được vài chữ như “Phu nhân Đóa thị” và “Đại phi”.
Ở Di Việt, “Đại phi” chính là chính thất, tức vợ cả của Vương. Khác với Đại Lương cho phép đàn ông một vợ nhiều thiếp, Di Việt lại theo chế độ đa thê — một nam nhân có thể cưới nhiều nữ nhân làm vợ, mà không phân biệt chính-thứ trong danh phận.
Tuy nhiên, chỉ có con trai của đại thê mới được quyền kế vị. Nếu ở Đại Lương là “mẫu nhờ con quý”, thì Di Việt lại là “con nhờ mẫu quý”. Có thể đoán rằng gia tộc của vị đại phi này hẳn là một trong năm họ “thượng tánh” của Di Việt — dòng dõi quý tộc cao nhất.
Về vị đại phi Đóa thị này, Giang Niệm biết chút ít.
Thật ra, người phụ nữ ấy không phải là vợ cưới của Hồ Diên Cát, mà là chị dâu của hắn — chính thê đã khuất của huynh trưởng hắn, Hồ Diên Thành.
Tiên vương Di Việt có hai người con trai: trưởng là Hồ Diên Thành, thứ là Hồ Diên Cát.
Khi Hồ Diên Cát còn làm con tin tại nước Lương, vua Di Việt băng hà. Là trưởng tử, Hồ Diên Thành lập tức lên kế vị, nhưng tân vương lại mệnh bạc yểu số, chưa được bao lâu đã bệnh nặng qua đời.
Sứ giả Di Việt mang theo vô số châu báu, tiến cống cho triều đình Đại Lương, tha thiết cầu xin Hoàng đế Đại Lương cho rước hoàng tử về nước.
Thật ra, chuyện để Hồ Diên Cát hồi hương không phải dễ dàng gì. Đại đa số người trong triều không có ý kiến, nhưng lại có một người nhất mực phản đối, chính là Tổ phụ của nàng.
Tổ phụ nàng nhiều lần dâng sớ can gián trên triều, nói rằng:
“Thả con tin Di Việt về, chẳng khác gì thả hổ về rừng! Xưa kia Sở Trang Vương hỏi đỉnh Trung Nguyên, vẫn để thái tử ở lại nhà Chu làm con tin. Nay nếu buông bỏ ràng buộc này, chẳng khác nào tặng cho Di Việt ba vạn thiết kỵ!”
Nhưng phần lớn triều thần lại cho rằng: nếu Đại Lương cố tình giữ người đang để tang cha như Hồ Diên Cát, ắt sẽ khiến các nước chư hầu cười chê, nói rằng triều Lương không có phong độ của bậc Thánh Vương. Vả lại, vương vị Di Việt đã trải qua ba lần thay đổi, mà Hồ Diên Cát lại là đích hệ kế thừa, nếu Đại Lương khư khư giữ hắn lại không cho về, thì sợ rằng chín Di tám Man đều sẽ chỉ trích Đại Lương thất lễ, vô đạo với đạo hiếu.
Cuối cùng, Hoàng đế nghe theo đa số bá quan, cho phép hắn hồi quốc.
Sau đó, Hồ Diên Cát theo sứ thần trở về Di Việt, lên ngôi vương.
Theo tục lệ Di Việt, khi huynh trưởng qua đời, em trai sẽ cưới chị dâu làm vợ.
Tân vương có quyền kế thừa toàn bộ quyền lực và tài sản của vương cũ — trong đó bao gồm cả… nữ nhân.
Còn về chuyện giữa Hồ Diên Cát và vị đại phi ấy có mối quan hệ gì, vị đại phi ấy là hạng người ra sao… thì Giang Niệm không rõ.
Chỉ nhìn sắc mặt hoảng loạn của kỵ binh báo tin, hẳn là vị đại phi đó đã gặp chuyện.
Tuyết bên ngoài đã ngừng, nhưng không khí vẫn rét căm căm. Ánh nắng nhạt nhòa lơ lửng quanh mặt trời, giống như lòng trắng trứng loãng, mờ ảo đến khó phân.
Hồi ấy, trước khi rời đi, hắn từng đến gặp nàng.
Tốt bụng khuyên nàng rằng nhà họ Giang đang bị soi xét quá mức, nên biết co mình lại.
Nàng không những không nghe, ngược lại còn trách hắn xen vào việc không liên quan, lời lẽ mỉa mai, sắc bén.
Lúc đó, nàng đã nói thế nào?
“Ngươi bây giờ là gì chứ?! Một con tin lưu lạc nơi dị quốc, cho dù có được về Di Việt, liệu hoàng thất Di Việt còn có chỗ dung thân cho ngươi không thì cũng chưa biết!”
Về sau nàng mới hay, lúc đó hắn vừa mới mất đi người anh trai mà hắn yêu kính nhất đời.
Lời nói của nàng, tựa như lưỡi d.a.o bén, ngoáy sâu vào vết thương còn chưa khép miệng nơi lòng hắn.
Giang Niệm đưa mắt nhìn về phía trước, qua lớp sương mù mờ đục của buổi sáng.
Người đàn ông kia ra hiệu gọi thủ hạ lại, nói nhỏ mấy câu, rồi quay đầu, ánh mắt nhàn nhạt nhìn về phía nàng.
Giang Niệm vội cúi thấp mắt, không dám nhìn lại.
Chỉ nghe tiếng roi ngựa vun vút vang lên. Khi ngẩng đầu nhìn, Hồ Diên Cát đã thúc ngựa phóng đi đầu tiên…