Mị Quân Tháp

Chương 73:



Giang Niệm dùng bàn tay ướt át dụi dụi mắt, nhắm mắt lại, không nghĩ thêm nữa.

Tắm gội xong, các nha hoàn thay cho nàng một bộ xiêm y sạch sẽ. Được các nha hoàn hầu hạ trước sau, Giang Niệm bước ra khỏi mục thất. Nha hoàn cao ráo dẫn nàng ngồi trước bàn trang điểm, dùng khăn khô chậm rãi lau tóc cho nàng.

"A cô, tóc của người vừa dài vừa dày, thiên hạ không còn mái tóc nào đẹp hơn thế nữa." Nha hoàn nói.

Một giọng nói hoạt bát hơn vang vọng trong ký ức của Giang Niệm.

"Chủ tử, mái tóc này của người, thiên hạ không ai sánh bằng."

Trước đây Thu Thủy cũng từng nói như vậy.

Giang Niệm nhìn nha hoàn phía sau qua gương, hỏi: "Ngươi tên là gì?"

Nha hoàn cao ráo cười đáp: "Ta gọi là Thu Nguyệt, vì sinh ra vào ban đêm nên gia đình đặt cho cái tên này, sau này đến An gia, cái tên này cũng không đổi, cứ dùng mãi."

Giang Niệm mỉm cười gật đầu.

Thu Nguyệt lại nói: "Nếu A cô không thích, có thể ban cho nô tỳ một cái tên khác."

"Cái tên Thu Nguyệt này rất hay."

Đang nói chuyện, ba bốn nha hoàn tay bưng khay lần lượt đi vào phòng, bày các món ăn ngon lên bàn.

Giang Niệm đứng dậy đi đến bên bàn, nhìn thấy bàn thức ăn này, có thịt có rau, có hoa quả tươi và canh.

"Nhất định là Đại gia đã dặn dò nhà bếp làm." Thu Nguyệt giải thích bên cạnh.

Giang Niệm ngồi xuống, nha hoàn bên cạnh bắt đầu gắp thức ăn cho nàng.

Người đàn ông này phút trước còn muốn g.i.ế.c nàng, giờ lại đối xử với nàng như thượng khách. Chẳng lẽ đúng như lời hắn nói, hắn không biết nàng xuất hiện? Hắn cho rằng nàng là thích khách nên mới ra tay sát hại?

Dùng bữa xong, Thu Nguyệt dâng trà thơm. Giang Niệm nhận lấy, súc miệng bằng trà, rồi rửa tay sạch sẽ. Nha hoàn bên cạnh bước tới xoa kem thơm vào tay nàng.

Các hạ nhân dọn dẹp mặt bàn, xông hương lại và trải chăn đệm. Thu Nguyệt dùng lò sưởi hong tóc Giang Niệm đến nửa khô, rồi hầu hạ nàng nằm lên giường.

"A cô, chúng ta sẽ chờ ở phòng ngoài, người cứ gọi bất cứ lúc nào." Thu Nguyệt nói.

Giang Niệm gật đầu: "Các ngươi lui xuống đi."

Thu Nguyệt thả rèm xuống, dẫn đám người lui ra khỏi phòng.

Giang Niệm vẫn chưa nghĩ ra bước tiếp theo nên làm gì, nhưng có một điều nàng rất chắc chắn, nàng không muốn quay về Vương đình, không muốn gặp lại Hồ Diên Cát.

Nhưng nàng cũng không thể cứ vô cớ gửi thân ở nhà người khác. Trên đời này làm gì có bữa trưa miễn phí.

Những suy nghĩ hỗn độn cứ luẩn quẩn trong đầu nàng, rồi nàng thiếp đi. Giường chiếu rất sạch sẽ, rất mềm mại, nhưng đêm đó nàng ngủ không hề yên giấc.

Nàng cứ ngủ tỉnh liên tục cho đến rạng sáng. Các nha hoàn nghe thấy động tĩnh trong phòng, gõ cửa đi vào, hầu hạ chủ nhân rửa mặt thay quần áo.

Các nha hoàn xếp thành một hàng, trên tay bưng khay đựng đủ loại trâm cài, trang sức và quần áo.

Trang phục nữ tử Y Việt có phần cổ rộng rãi, Giang Niệm không quen, liền chọn một bộ xiêm y có cổ hơi hẹp hơn trên khay.

Áo dài tay hẹp cổ giao nhau, nội y bằng lụa mỏng. Đường viền cổ áo mở ra, để lộ hai xương quai xanh hơi nhô lên. Tà áo lụa màu tím khói được xẻ cao ở hai bên, xẻ mãi đến tận đùi. Bên ngoài áo lụa lại khoác thêm một chiếc áo dài nửa tay áo, màu xanh lục, bó eo và dài đến đầu gối.

Phía dưới mặc một chiếc quần lồng đèn thêu hoa màu trắng ngà, chân đi một đôi hài mềm mũi cong màu đỏ bạc.

Quần áo rất vừa vặn, cắt may vừa phải. Y phục Y Việt không rộng rãi lười nhác như Lương phục, nhưng lại làm nổi bật sự tinh xảo của người mặc. Nam phục thể hiện sự hoang dã nguyên thủy, còn nữ phục lại tôn lên đường cong tự nhiên.

Giang Niệm lướt mắt qua các món trang sức, không bảo nha hoàn đeo cho mình, chỉ bảo họ chải tóc cho gọn gàng.

Người Y Việt không thích búi tóc thành các kiểu phức tạp, bất kể nam nữ, họ đều thích tết tóc. Đôi khi trên phố, thậm chí có thể thấy nam nhân tết đầy đầu những b.í.m tóc nhỏ, rồi buộc tất cả lại ở phía sau gáy. Nữ tử cũng vậy, mang theo một vẻ dã tính khó tả.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Các nha hoàn khéo léo, theo ý của Giang Niệm, chọn vài lọn tóc từ trán nàng, tết thành b.í.m hoa phức tạp, rồi chải ra sau gáy, nhập vào các sợi tóc khác thành một b.í.m lớn, được tết khéo léo rồi cuộn thành một búi tóc sau đầu. Sau đó dùng một chiếc lưới vàng xoắn được đính vài viên ngọc màu để cố định búi tóc.

Vầng trán của nàng trơn bóng và đầy đặn, kiểu tóc đơn giản khiến cả người nàng trở nên thanh lệ và nhã nhặn.

Thu Nguyệt thầm than, thế nào là mặt hoa phù dung, da băng cốt tuyết, thân hình uyển chuyển như đóa hoa, đây chính là nó. Chẳng trách nữ tử này được giữ lại.

Dùng xong bữa sáng, Giang Niệm đang định đi tìm người đàn ông đêm qua thì hắn đã đến.

An Nỗ Nhĩ bước vào phòng, thấy Giang Niệm, đầu tiên là nhìn chăm chú một lúc, mở miệng nhưng không biết nên xưng hô thế nào.

"Đêm qua nương tử nghỉ ngơi có tốt không?"

Giang Niệm cười, không đáp.

An Nỗ Nhĩ ngẩn ra, tưởng rằng nàng sẽ nói vài lời khách sáo, bèn cười nói: "Là lỗi của ta, đã làm nương tử sợ hãi." Ở Lương Quốc hình như họ gọi phụ nữ như vậy.

Hai người ngồi đối diện nhau, các nha hoàn bắt đầu dâng trà, bày bánh ngọt, rồi lui ra đứng đợi trước cửa.

"Không biết tại hạ nên xưng hô với nương tử như thế nào."

Giang Niệm cúi đầu, tháo chiếc túi thơm bên hông ra, hai tay dâng lên. An Nỗ Nhĩ nhận lấy, chỉ thấy trên chiếc túi thơm thêu một chữ "Niệm" hơi xiêu vẹo.

"Niệm..." Nam nhân lẩm bẩm, đoạn ngước mắt nhìn nàng: "Vậy ta gọi nàng là A Niệm? Hay là Niệm Nhi?"

Giang Niệm tiếp lời: "A Niệm đi."

An Nỗ Nhĩ cười nói: "Nàng còn nhớ họ của mình không?"

"Không nhớ."

"A Niệm sau này có tính toán gì không?"

Giang Niệm suy nghĩ một chút, nói: "Thiếp thân vẫn còn một ít tiền bạc, định tìm một nơi đặt chân rồi tính toán sau."

An Nỗ Nhĩ cười cười, không nói gì.

"Công tửcười cái gì?"

"Chỉ sợ lời ta nói ra sẽ đường đột với nàng." An Nỗ Nhĩ cầm chén lưu ly lên, nhẹ nhàng nhấp hai ngụm.

"Công tửcứ nói thẳng không sao."

Nam nhân nhìn Giang Niệm một cái, mở lời: "Với dung mạo của nàng mà đi lại bên ngoài, đừng nói tiền bạc không giữ được, ngay cả thân mình e cũng khó giữ. Hơn nữa nàng lại bị mất trí nhớ. Theo ta thấy, không bằng cứ ở lại đây cho đến khi nhớ lại rồi hẵng rời đi, chẳng phải tốt hơn sao?"

Bàn tay Giang Niệm đặt trên bàn từ từ cuộn lại, đoạn nàng nói: "Thiếp thân còn chưa kịp hỏi tên Lang quân."

"Tại hạ họ An, tên Nỗ Nhĩ, An Nỗ Nhĩ."

Giang Niệm đứng dậy hành lễ với nam nhân: "Thiếp thân ở nơi này đất lạ người xa, lại không có chỗ dựa, tá túc ở đây quả là mạo muội quấy rầy. Công tửcó thể giúp thiếp tìm một căn nhà nhỏ không, tiền thuê nhà thiếp sẽ dâng lên."

Nàng luôn cảm thấy sống nhờ vả người khác không phải là cách hay, vả lại nàng còn chút tiền dư, thuê một căn nhà nhỏ hẳn không thành vấn đề.

Còn về dung mạo... luôn có cách, trở nên xinh đẹp đã khó, biến thành xấu xí chẳng phải dễ hơn sao?

An Nỗ Nhĩ nghĩ rằng nàng sẽ bị lời nói của hắn làm cho kinh ngạc, không ngờ nàng vẫn kiên trì muốn dọn ra ngoài. Thấy nữ tử đang chờ đợi câu trả lời của mình, hắn gật đầu: "Chuyện này không khó, tiền bạc thì không cần, nàng cứ giữ lại để lo cho sinh kế sau này. Ta sẽ sai người hỏi thăm cho nàng, thuê một căn nhà nhỏ có sân thì sao?"

Tình cảnh hiện tại không cho phép nàng mạnh mẽ, liền chấp nhận ý tốt của hắn.

"Nếu được như vậy thì không còn gì tốt hơn. Đợi thiếp tìm được một kế sinh nhai, nhất định sẽ hoàn lại tiền nhà cho Lang quân."

An Nỗ Nhĩ nở nụ cười, trong mắt ánh lên một tia dịu dàng...