Mị Quân Tháp

Chương 48: Hận ta không?



Bảy trấn Ung Nam vốn là lãnh thổ của Lương Quốc. Những năm gần đây hai nước giao chiến, Lương Quốc không địch nổi, bảy trấn Ung Nam nay thuộc quyền cai trị của Y Việt. Nói cách khác, vùng Ung Nam đã bị Y Việt cướp đi.

Hiện tại chiến báo cho hay, Lương quân đột nhiên phái một lượng lớn binh mã, ý đồ đóng quân tại bảy trấn Ung Nam, rõ ràng là muốn tuyên chiến lần nữa, hòng đoạt lại khu vực này, Y Việt làm sao chịu nhường.

Y Việt đã bố trí binh lực ở các cửa ải, không hề e sợ Lương quân.

Vì thế, A Đa Đồ xin lệnh, điều động quân lực trấn thủ Ung Nam.

Trên ngự án trải ra một tấm bản đồ chi tiết. Hồ Diên Cát dường như không nghe thấy lời can gián của bề tôi, đôi mắt chỉ nhìn chằm chằm vào bản đồ. Một ngón tay chậm rãi lướt qua một khu vực trên bản đồ, rồi dừng lại ở một điểm. Sau đó, hắn ngước mắt lên, phẩy tay về phía A Đa Đồ. A Đa Đồ hiểu ý, lui về chỗ ngồi của mình.

"Côn tướng quân thấy thế nào?" Hồ Diên Cát nhìn người đàn ông râu quai nón ngồi bên trái A Đa Đồ.

Người này tên là Côn Thiện, là cựu bộ hạ của huynh trưởng Hồ Diên Cát là Hồ Diên Thành, một Nho tướng nổi tiếng của Y Việt.

Trước khi Hồ Diên Thành qua đời, đã gọi vài hiền sĩ đến trước mặt, dặn dò trong nước mắt:

"Đệ ta tám tuổi đã sang Lương Quốc làm chất, nhún nhường nhịn nhục, chỉ để đổi lấy sự yên ổn cho Y Việt. Quân thần Lương Quốc hôn quỹ (hôn ám, làm việc trái luật), số trời đã hết. Nhưng ta mệnh không lâu, khó cầm soái kỳ. Các ngươi hãy mau đón đệ ta về. Y Việt bị Lương Quốc kiềm chế nhiều đời, nhẫn nhịn không phải hèn nhát, nay mạt mã lệ binh (nuôi ngựa luyện binh), thời cơ đã đến. Các ngươi nhất định phải giúp đệ ta phá Lương quân, không còn bị chúng áp chế nữa."

Hồ Diên Cát mới lên ngôi, nhiều triều thần không mấy lạc quan. Một thiếu niên mười lăm tuổi, làm chất nhiều năm ở nước địch, e rằng không có mưu lược bằng huynh trưởng. Trong số đó có cả Côn Thiện.

Tuy nhiên, vượt ngoài dự đoán của mọi người, Hồ Diên Cát không hề có chút khinh suất, thẳng thắn của tuổi trẻ, ngược lại tính tình trầm ổn nghiêm nghị, mang phong thái của người anh đã khuất.

Hắn không chỉ lắng nghe ý kiến của các văn võ quan, chọn lọc mưu kế hay, dứt khoát đưa ra phán đoán, mà còn đích thân khoác chiến bào ra trận đại phá Lương quân để trấn an quân tâm, khiến Y Việt thoát khỏi sự kiểm soát của Lương Quốc, và đoạt lấy bảy trấn Ung Nam.

Côn Thiện đứng dậy, cúi người bái lạy, cung kính nói: "Đại Vương trong lòng đã có tính toán, vả lại vi thần đoán rằng, ý nghĩ trong lòng thần hẳn là trùng khớp với nhìn nhận của Đại Vương."

Hồ Diên Cát cười cười, ra hiệu cho vài người tiến lên, vây quanh tấm bản đồ: "Côn tướng quân nói thử xem."

Côn Thiện chỉ vào khu vực Ung Nam trên bản đồ, rồi lại chuyển sang khu vực bên cạnh, vẽ một vòng ảo ở đó.

"Đây là Hành Dương Quan, nằm sát Ung Nam, là cửa ải trọng yếu của Y Việt ta." Nam nhân nói rồi lại chỉ tay về Ung Nam. "Nếu Lương Quốc thật sự muốn đoạt lại bảy trấn Ung Nam, họ phải tiến quân từ hướng Tây Bắc mới đúng, vì đó là con đường trực tiếp tiến vào bảy trấn. Tuy nhiên, theo tin tình báo, Lương quân lại hành tiến từ hướng Đông Bắc, cho nên mục đích thực sự của họ là ở đây..."

Côn Thiện trở lại vị trí cũ trên bản đồ, chấm ngón tay: "Phá Hành Dương Quan của ta."

A Đa Đồ gãi đầu. Nếu quả thật theo lời Côn Thiện nói, khi đó chủ lực Lương Quốc nhất định sẽ tấn công Hành Dương Quan, chỉ chia một phần binh lực tiến vào Ung Nam. Lúc nãy hắn còn anh dũng xin Đại Vương điều binh cho hắn trấn thủ Ung Nam, chẳng phải vừa vặn trúng kế điệu hổ ly sơn của địch sao?

 

Hắn ở đây dẫn binh giữ bảy trấn, mà không biết Lương quân đã công phá Hành Dương Quan, phá cửa lớn Y Việt.

Hai vị quân tướng còn lại nghe xong, đều gật đầu. Một người trong số họ nói: "Chi bằng quân ta chia làm hai đường, một mặt trấn thủ Ung Nam, một mặt trực tiếp nghênh chiến Lương quân."

"Không thể." Người khác nói. "Quân ta tuy không sợ Lương quân, nhưng ở vùng Ung Nam có một nửa là con dân Y Việt ta. Thương địch tự tổn thực là hạ sách."

"Chắc hẳn Đại Vương trong lòng đã có tính toán." Côn Thiện nói.

Hồ Diên Cát cầm bút, khoanh tròn một chỗ. Mấy người nhìn theo, Định Châu? Hồ Diên Cát lại lần lượt khoanh vùng Ung Nam và Hành Dương, sau đó kéo một đường thẳng giữa Hành Dương và Định Châu, rồi ném bút.

Côn Thiện suy nghĩ một lát, bật cười: "Mưu kế tuyệt diệu!"

A Đa Đồ cùng hai người kia nhìn nhau, thưa lên: "Xin Đại Vương chỉ rõ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hồ Diên Cát chỉ vào Định Châu: "Lương quân đã xuất phát từ hướng Đông Bắc, tất yếu phải đi qua Định Châu. Định Châu, Ung Nam, Hành Dương tạo thành thế ỷ dốc. Lương quân chia làm hai đường, một đường tiến vào Ung Nam, một đường tiến vào Hành Dương. Đến lúc đó, quân ta cũng chia làm hai đường. Một đường trực tiếp vòng ra phía sau lưng địch, tại Định Châu, cướp đốt lương thảo. Một đường xuất phát từ Hành Dương, từ chỗ này..." Hắn lướt một đường trên đường thẳng giữa Định Châu và Hành Dương. "Đặt phục binh, đ.á.n.h chặn Lương quân."

A Đa Đồ cùng vài người khác nghe xong, cười lớn. Họ sắp sửa xin lệnh tự mình thân chinh ra biên ải.

Hồ Diên Cát phẩy tay: "Lần này Lương Quốc điều động năm mươi vạn quân lực, không thể xem thường. Mưu kế dù hay, nếu không địch lại đối thủ cũng bằng thừa."

"Ý của Đại Vương là?" Mấy người hỏi.

"Lần này ta tự mình thân chinh."

"Đại Vương không được!" Côn Thiện và những người khác đồng thanh can ngăn.

Hồ Diên Cát đi vòng qua ngự án, bước đến bên bệ cửa sổ. Có lẽ là nhờ trận mưa ban ngày, trăng đêm nay đặc biệt sáng rõ, treo cao trên không trung, chiếu sáng bệ cửa sổ.

Vị quân vương trẻ tuổi nhẹ nhàng thở ra một hơi. Nền tảng quốc lực của Y Việt vẫn còn quá yếu ớt. Lương triều vừa xuất động đã là năm mươi vạn quân lực. Nếu Y Việt hắn cũng xuất năm mươi vạn binh, e rằng hậu phương sẽ trống rỗng.

Mấy năm gần đây, Y Việt giao chiến với Lương Quốc hoàn toàn dựa vào việc lấy ít địch nhiều, và đó đều là những chiến thắng hiểm nghèo.

“Tuy Lương thất đã suy tàn, nhưng nanh vuốt của chúng vẫn còn sắc bén. Trận chiến này ta nhất định phải đích thân ra trận, chúng muốn phá Hằng Dương của ta, ta nhất định phải đoạt được Định Châu Thành của chúng!”

Chỉ có đoạt được Định Châu mới có thể giáng đòn chí mạng vào Đại Lương.

Côn Thiện, A Đa Đồ cùng vài người khác nhiệt huyết sôi trào, đều nói rằng: ngàn quân dễ kiếm, một tướng khó cầu, nhưng tướng tài giỏi đến mấy cũng phải gặp được minh chủ mới có thể phát huy tác dụng của mình.

Hồ Diên Cát trở về Tây Điện, đi vào phòng ngủ. Khi đi ngang qua bức vách ngăn, hắn dừng lại, xoay người bước vào bên trong tấm bình phong.

Giang Niệm ngủ không được yên giấc, mơ màng mở mắt ra, liền thấy Hồ Diên Cát đang ngồi trên chiếc giường nhỏ của nàng, chăm chú nhìn nàng không chớp mắt.

“Đại Vương trở về khi nào?” Giang Niệm ngồi dậy.

Hồ Diên Cát không nói gì, giơ tay lên, đặt lên trán nàng: “Đã cảm thấy đỡ hơn chưa?”

“Thiếp ngủ một lát, đã tốt hơn nhiều rồi.” Thể chất nàng vốn dĩ tốt, từ nhỏ được nuôi dưỡng chu đáo, dù có bệnh vặt cũng chỉ cần uống một thang t.h.u.ố.c là khỏe.

“Hai hôm nữa, ta phải rời khỏi Vương đình một chuyến, ngươi... không có việc gì thì đừng chạy loạn...” Hồ Diên Cát cụp mắt xuống, nhìn bàn tay đang đặt trên chăn của người phụ nữ. Ngón tay nàng như cọng hành, thon dài trắng nõn, khớp ngón tay có những vết lõm nông, móng tay ánh hồng, mang đường cong tròn trịa.

Giang Niệm nghiêng đầu: “Ngài muốn đi đâu?”

“Đi đến biên ải một chuyến. Quân Lương Quốc đến xâm phạm, ta phải đi đ.á.n.h người Lương Quốc các ngươi. Ngươi có hận ta không?” Hồ Diên Cát nhìn chằm chằm vào mặt nàng.

“Nếu thiếp nói không cho ngài đi, ngài sẽ không đi sao?” Giang Niệm cũng nhìn lại hắn.

Hồ Diên Cát cười, lắc đầu.

Giang Niệm bĩu môi, lầm bầm: “Thế thì ngài còn hỏi làm gì. Tộc nhân của ta đã không còn, Lương Quốc cũng chẳng còn gì để ta vương vấn. Ngài tốt nhất nên đ.á.n.h chúng tan tác ra, mới hả dạ ta.”

Người phụ nữ càng nói càng giận, giơ nắm đ.ấ.m lên, bực tức nói: “Tốt nhất là đ.á.n.h cho tiểu vương bát đản Lương Vương kia phải khóc cha gọi mẹ!”

Hồ Diên Cát không nhịn được cười lớn, sau khi cười xong, hắn nói: “Hiện giờ ta cũng chưa có cách nào đ.á.n.h cho Lương Vương khóc cha gọi mẹ được, phải làm sao đây?”

Giang Niệm khẽ thở dài, giơ tay lên, đầu ngón tay hơi lạnh chạm vào nơi mà nàng từng khiến hắn đau đớn...