Mị Quân Tháp

Chương 39: Ân Tình Đoạn



Phu nhân họ Cao mở cửa, thấy hai nữ tử trẻ tuổi, một người ngũ quan thanh lệ, da trắng như mỡ, không phải người bản quốc.

"Tìm ai?" Phu nhân họ Cao nhìn hai người qua lại.

"Thím Cao, không nhớ ta sao?" A Tinh cười nói.

Người phụ nữ nhìn mặt A Tinh một lúc, mắt mở lớn, lập tức nở nụ cười: "Đúng, đúng... nhớ ra rồi... Từng đi cùng nha đầu Hồng Châu một lần..."

A Tinh liên tục gật đầu.

"Vị Cô nương này là..." Phu nhân họ Cao quay sang nhìn Giang Niệm.

A Tinh nói bên cạnh: "Đây là A Niệm, phần lớn tiền của Châu Châu đều do nàng ấy chi trả."

Khóe miệng Cao thị càng nhếch cao hơn, vội vàng mời hai người vào sân.

"Hai vị cứ tự nhiên ngồi, tự nhiên ngồi."

Giang Niệm nhìn xung quanh, hỏi: "Châu Châu đâu?"

Cao thị vỗ tay, vui vẻ nói: "Đúng, đúng, ta gọi nó ra, hai người cứ ngồi trong sân một lát."

Người phụ nữ đi về phía nhà, ánh mắt Giang Niệm dõi theo bóng nàng ta vào nhà, nhưng căn nhà quá tối, từ chỗ sáng nhìn vào chỗ tối, chỉ thấy một mảng đen, không nhìn rõ.

Giang Niệm thu ánh mắt lại, quan sát sân nhỏ này. Xung quanh tường rào trồng rất nhiều hoa nhỏ, sân được dọn dẹp sạch sẽ. Phu nhân họ Cao này nhìn có vẻ thô lỗ, nhưng bên trong hẳn là một người ngăn nắp cẩn thận.

Muội muội của Hồng Châu ở trong gia đình như vậy, nghĩ rằng hẳn là được chăm sóc rất tốt.

"A Tinh, chúng ta thăm muội muội xong thì về thôi, người đ.á.n.h xe ở đầu thôn có vẻ không muốn đợi lâu."

"Ừm, xem nó xong, chúng ta sẽ về."

Hai người đang nói chuyện, thoáng thấy một bóng người nhỏ bé từ từ đi tới.

Giang Niệm cười nghiêng đầu, nhưng nụ cười lập tức cứng lại nơi khóe miệng sau khi nhìn thấy người. Chỉ thấy đứa trẻ gầy gò khô héo, như cá khô phơi nắng nhiều ngày. Quần áo trên người có vẻ không vừa vặn, rộng thùng thình, có vẻ quá mới, nếp gấp lộ rõ.

Cô bé rụt rè nhìn hai người trước mặt, rồi dừng lại ở Giang Niệm, chớp mắt, cúi đầu, sau đó lại cẩn thận ngẩng lên, nhìn tiếp.

"Châu Châu?" Giang Niệm hỏi.

 

Cô bé vừa định trả lời, giọng của phu nhân họ Cao từ phía sau vang lên: "Nha đầu này nhát gan, nói chuyện bị nói lắp. Gặp mặt người lạ như các ngươi, nó càng không mở miệng được."

Giang Niệm nhìn đứa bé, thấy nàng ta cúi đầu, hai tay nắm chặt vạt áo, không biết nghĩ gì lại liên tục vuốt phẳng vạt áo.

"Châu Châu, chúng ta là bạn tốt của A tỷ ngươi, đến thăm ngươi đây." Giang Niệm tiến một bước về phía cô bé.

Cô bé nghe thấy hai từ "A tỷ", lúc này mới từ từ ngẩng đầu: "A... A tỷ... có phải không... không còn nữa..."

Giang Niệm không biết phải trả lời thế nào, nàng không quen dỗ trẻ con, trước đây toàn là người khác dỗ dành nàng. Nhưng lời nói tiếp theo, nàng lại buột miệng thốt ra không cần suy nghĩ.

"Châu Châu, A tỷ ngươi đã đi hưởng phúc rồi. Nàng nói nàng không muốn làm nha hoàn nữa, Thần Tiên trên trời nghe thấy nên đã sắp xếp cho nàng một gia đình tốt hơn."

Cô bé nghe xong, mắt cong lên. Lúc này, tiếng trẻ sơ sinh khóc lại truyền ra từ trong nhà, cô bé quay người nhanh chóng đi vào, tiếng khóc lập tức ngưng bặt.

Phu nhân họ Cao cười nói: "Hai vị Cô nương đến đây một chuyến chẳng có gì tốt để tiếp đãi cả. Trong nhà hơi bừa bộn, xin phép không mời hai người vào trong ngồi. Năm nay gạo, mì, dầu mỡ giá cả thế nào, e rằng các Cô nương thường ở trong cung không biết. Chỉ dựa vào chút thu nhập của nhà ta, làm sao nuôi nổi mấy miệng ăn này? Thêm một cái miệng ăn, một năm không biết tốn thêm bao nhiêu chi tiêu nữa."

Đoạn lời này vừa mang ý xua đuổi, vừa quanh co nói rằng nuôi Châu Châu rất tốn kém.

Giang Niệm và A Tinh đưa quà trên tay tới: "Lúc đến đã mua, nhận lấy đi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Phu nhân họ Cao lại nở nụ cười: "Thế này thì ngại quá."

Miệng thì từ chối, nhưng tay lại nhận lấy quà.

Giang Niệm ngước nhìn trời, nói với A Tinh: "Trời không còn sớm nữa, chúng ta đi thôi."

A Tinh gật đầu.

"Thím, làm phiền thím gọi Châu Châu ra, chúng ta nói với nàng ta một tiếng." Giang Niệm nói.

Phu nhân họ Cao quay đầu nhìn vào trong nhà, có vẻ khó xử: "Hai người còn có việc gì quan trọng ư?"

"Không có lời gì quan trọng, chỉ dặn dò, quan tâm một hai câu mà thôi."

“Vậy thì chớ gọi con bé nữa. Lát nữa Tiểu A Lang nhà ta thức dậy lại khó dỗ. Hai vị có điều chi cứ thuật lại cho ta, ta thay lời chuyển đến con bé cũng chẳng khác. Cái miệng vụng về của nó chẳng nói được câu nào sắc sảo, miễn là không làm trễ giờ hai vị hồi cung.”

Giang Niệm cùng A Tinh thấy vậy, không nói thêm chi nữa, cáo từ rồi xoay người bước khỏi cổng viện.

Hai người cùng bước về phía đầu thôn, mỗi người một nỗi niềm. Họ há lại không nhìn thấu những khổ ải đứa bé phải chịu? Chị nó đã khuất, nhà kia lại có con ruột, sao có thể đối đãi tử tế với một tiểu nữ oa không m.á.u mủ, lại chẳng hề có khả năng phản kháng.

Ngay cả bộ xiêm y trên người, e rằng cũng chỉ vì họ đến thăm mới lần đầu được mặc.

Lại nói đến tật nói lắp. Hồng Châu không hề nói lắp, hà cớ gì muội muội nàng lại nói lắp? Chỉ có thể là do bị mắng c.h.ử.i quá nhiều, đ.á.n.h đập quá nhiều, can đảm dần cạn kiệt, không dám mở lời, sợ hãi nói sai mà thành ra cà lăm.

“Châu Châu có mười tuổi rồi chăng?” Giang Niệm đột nhiên lên tiếng hỏi.

A Tinh gật đầu: “Năm nay hẳn là mười tuổi, cũng có thể là mười một.”

Nhưng vóc dáng con bé nhìn chỉ như bảy tám tuổi.

Lại một trận im lặng. Sự hăng hái đi dạo chợ ban sáng lúc này bị quét sạch sẽ.

A Tinh dừng bước, không đi tiếp nữa. Giang Niệm nhìn nàng, vừa định mở lời hỏi, đã thấy nàng quay người bước về.

“Ngươi muốn làm gì?” Giang Niệm sải hai bước tới chặn chân nàng.

 

“Ngươi thấy con bé rồi đó, ta không thể bỏ mặc nó!” Mắt A Tinh hơi đỏ.

Giang Niệm trong lòng cũng không dễ chịu: “Hay là thế này, chúng ta cứ về Vương đình trước, hồi cung rồi tính kế sau, xem nên giúp con bé ra sao.”

“Ra khỏi cung khó khăn biết bao, lần sau muốn ra nữa chẳng biết phải đợi đến bao giờ. Châu Châu không thể tiếp tục ở nơi này.”

A Tinh gạt tay Giang Niệm ra, toan bước về phía nhà họ Cao, nhưng lại bị Giang Niệm kéo lại: “Chúng ta không giúp được nó! Cũng không quản được!”

A Tinh nhìn Giang Niệm, cười lạnh: “Ta cứ nghĩ ngươi là người tốt, hóa ra lại tàn nhẫn đến thế.”

Giang Niệm khựng lại, hé miệng, rồi chợt cười: “Ngươi là người tốt, ngươi tâm thiện, ngươi cứ đi cứu nó đi, ta không ngăn cản. Ta muốn xem ngươi quản nó ra sao. Ngươi ngay cả bản thân mình cũng đang làm nô tài cho người ta, ngươi quản được thế nào?! Ngươi đưa nó theo, ngay cả cửa cung còn chẳng bước vào được. Ngươi nghĩ ngươi là ai, là tiểu thư khuê các nhà nào sao? Vẫy tay một cái là có thể cứu rỗi người khác?”

Giang Niệm càng nói càng giận, càng giận càng nói: “Cứu rồi thì sao, nhỡ đâu có ngày làm mất lòng hắn, cuối cùng ân tình chẳng còn, tình nghĩa cũng không, ngược lại còn chuốc thêm thù oán.” Nàng lẩm bẩm: “Ngươi cứ đi cứu đi, dù sao ta cũng sẽ không cứu người lần nào nữa. Tiểu Lang Tử không đáng được cứu, đúng là đồ bạch nhãn lang, đồ tiểu tạp chủng!”

A Tinh không nghe thấy những lời lầm bầm phía sau của nàng, bởi vì nàng đã vội vã đi thẳng về phía nhà họ Cao. Giang Niệm dậm chân, không biết lần này lại gây ra chuyện gì nữa đây.

Châu Châu từ trong nhà bước ra, nhìn lướt qua sân, chỉ thấy Cao gia Phu nhân đang ngồi trên ghế tre dưới gốc cây phe phẩy quạt.

“Các tỷ tỷ đi... đi đâu rồi ạ?” Cô bé bước ra sân, gấp gáp hỏi.

“Đi rồi.” Cao gia Phu nhân đảo mắt, “Sao, họ đi rồi ngươi lại luyến tiếc à?”

Phu nhân thấy cô bé cúi đầu im lặng, nổi giận: “Làm cái bộ dạng này cho ai xem? Không có chúng ta cho ngươi miếng ăn, ngươi đã sớm c.h.ế.t rồi. Đừng tưởng ta không biết tâm tư của ngươi, muốn dựa vào hai người kia để được dẫn đi sao?”