Mị Quân Tháp

Chương 336: Đại kết cục



 

Sự kinh hoàng tan biến, thay vào đó là kinh ngạc, hắn không phải... Ánh mắt Giang Niệm chuyển sang cánh cửa đang xuyên ánh sáng. Hắn không phải nên ở trong cánh cửa đó sao, tại sao...

 

Thật ra khi cung tỳ kia xoa bóp cho Giang Niệm, Hồ Diên Cát đã nhận thấy đầu ngón tay nàng run rẩy nên đã có điều nghi ngờ, vì nàng không muốn tỉnh lại, hắn cũng không vạch trần.

 

Cơ thể Giang Niệm căng cứng vì căng thẳng dần dần thả lỏng: “Thiếp đang dần suy yếu, chàng lại đang tuổi tráng kiện...”

 

Giống như một đóa hoa đã nở, đã qua thời kỳ rực rỡ nhất, rồi sau đó mỗi năm lại kém hơn năm trước.

 

Người ta nói năm tháng khiến người ta tĩnh lặng và trầm ổn, nhưng Giang Niệm trước mặt Hồ Diên Cát thế này, lại không thể. Thời gian chỉ càng làm nặng thêm nỗi lo lắng của nàng. Nỗi lo lắng này nàng không thể kiểm soát được, nó sinh ra từ những khe hở của thời gian, tăng dần theo năm tháng.

 

Sự khác biệt giữa nàng và hắn ngày càng lớn. Sự khác biệt lớn này khiến nàng ngày càng không còn là chính mình.

 

Hồ Diên Cát đặt cằm lên hõm vai nàng, một tay ôm ngang eo, để nàng tựa vào mình.

 

“Điều này là nàng sai rồi.” Hồ Diên Cát khẽ nói.

 

Nàng nghĩ hắn sẽ nói những lời an ủi thông thường, như nàng nghĩ nhiều rồi, hay ta vẫn yêu nàng như trước, hoặc nàng trong lòng ta mãi mãi trẻ trung, và những lời tương tự.

 

Nhưng hắn lại nói, điều này là nàng sai rồi.

 

“Thiếp thân sai ở chỗ nào?” Giang Niệm hỏi.

 

Hồ Diên Cát khẽ cười một tiếng, mang theo giọng điệu trêu chọc: “Xem ra nàng đã quên rồi.”

 

“Quên gì cơ?”

 

“Nàng chẳng phải đã nói, sau này muốn đi trước, sợ hãi sau khi c.h.ế.t đi không có ta bên cạnh, sợ hãi thế gian không có ta, có đúng là nàng nói không?” Hồ Diên Cát nói.

 

Giang Niệm ngẩn người, nàng quả thực đã nói câu đó. Đó là rất nhiều năm trước, nàng nhận được một bức thư từ Liệt Chân, Hồ Diên Cát sợ nàng tin lời ma quỷ của Liệt Chân, nên cứ một mực bày tỏ sự chung thủy trước mặt nàng, rằng bất kể là thân thể hay trái tim, đều chỉ thuộc về nàng.

 

Nói đến cuối cùng, nàng đã bảo hắn đồng ý một chuyện, chính là dù thế nào, sau khi hai người già đi, nàng không muốn là người duy nhất còn ở lại thế gian, hãy để nàng đi trước.

 

Hắn đã đồng ý, nói một tiếng "Được".

 

“Nàng đã nói như vậy, thế nào ta cũng phải sống lâu hơn một chút, đúng không?”

 

Một câu nói tưởng chừng đùa giỡn của Hồ Diên Cát, nhưng Giang Niệm biết lời này không phải đùa. Hắn đang nói với nàng, họ sẽ bầu bạn cùng nhau đến khoảnh khắc cuối cùng của sinh mệnh.

 

Cây ngô đồng nửa c.h.ế.t sau sương giá, và hắn, sẽ phải chịu đựng nỗi cô độc khi mất nàng.

 

Hắn thấy nàng không cười, lại nói đùa thêm một câu: “Cũng không cần quá lâu, chỉ cần sống lâu hơn nàng một khắc là đủ.”

 

Giang Niệm nghẹn ngào không nói nên lời.

 

Khoảnh khắc này, nàng chợt nhận ra, thời gian trôi đi, nàng cứ đứng yên tại chỗ, là vì sự dung túng của hắn. Hắn bảo vệ nàng quá tốt, dù tuổi tác đã lớn, tâm lý nàng lại ngày càng giống trẻ thơ, còn hắn ngày càng chín chắn, vững vàng.

 

Khi ở Huy Thành, hắn đã cầu xin nàng theo hắn về Vương Đình, nàng nói, nàng không muốn làm nô cơ, không muốn không có thân phận.

 

Hắn là một người yêu cầu sự mạnh mẽ và coi trọng thể diện đến thế, lại mang theo giọng điệu van xin, bảo nàng thử xem sao, cầu xin nàng cùng hắn thử một lần...

 

Hắn nhìn nàng, nói nghiêm túc đến thế, hắn muốn cùng nàng đi tiếp, dốc hết những gì hắn có.

 

“A tỷ... ở bên ta.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Sau khi hắn nói câu này, cuối cùng nàng đã gật đầu, hắn ôm nàng lên, vui mừng như một đứa trẻ.

 

Suy nghĩ kéo về, Giang Niệm xoay người lại, lẳng lặng nép vào lòng Hồ Diên Cát, chợt nhớ ra một chuyện, quay đầu nhìn cánh cửa đang xuyên ánh sáng.

 

Nàng thoát ra khỏi lòng Hồ Diên Cát, tiến lên hai bước, đưa tay đẩy cửa. Trong phòng sáng sủa, một cô gái trẻ ăn mặc lộng lẫy bị trói vào cột nhà, đôi mắt nàng ta mở to, tràn ngập kinh hoàng, miệng bị bịt lại.

 

Ngọc Hà ngước mắt lên, từ nơi sáng sủa nhìn thấy hai bóng người cao thấp ở nơi tối. Sau đó hai bóng người kia quay lưng rời đi.

 

Giả, giả dối, hóa ra tất cả đều là giả dối. Bích Hà (Tên nàng ta có thể bị nhầm lẫn trong văn bản gốc. Dịch giả xin phép giữ nguyên theo văn bản gốc là Ngọc Hà/Bích Hà) nhớ lại ánh mắt của Quân Vương nhìn nàng ta vừa rồi, hoàn toàn không giống nhìn một con người, mà giống như nhìn một con súc sinh.

 

Đâu còn vẻ ôn hòa trầm tĩnh nào, đâu phải là một quân chủ khiêm nhường, rõ ràng là Diêm La từ vực sâu. Mà Đại Phi chính là ấn Vạn Tự phong bế sự cuồng bạo của hắn.

 

Nếu phong ấn đó biến mất, người này hoặc sẽ c.h.ế.t theo, hoặc sẽ hoàn toàn mất kiểm soát. Nàng ta nhớ lại một câu đồng d.a.o mà những người già trong cung hay truyền miệng: Muốn sống tốt ở Vương Đình, chỉ mong Đại Phi sống thọ đến già.

 

Còn nàng... sẽ không sống qua đêm nay.

 

Hồ Diên Cát và Giang Niệm bước ra khỏi trắc điện, hắn đi trước nàng một bậc thang, khom lưng, hạ thấp thân hình.

 

“Lại đây.”

 

Giang Niệm ngẩn ra, rồi hiểu ra hắn đang định làm gì.

 

Bao nhiêu năm nay, dù riêng tư Hồ Diên Cát có thân mật với nàng đến đâu, trước mặt mọi người cũng không bao giờ làm điều vượt quá khuôn phép.

 

Bất kể là hắn của tuổi trẻ khinh cuồng hay hắn của hiện tại trầm ổn chín chắn, có một điểm không hề thay đổi, đó là luôn tuân thủ lễ nghi phép tắc, chưa từng sai sót. Bất kể là với bề trên, như sinh mẫu của hắn, Cao Thái Hậu, hay với bề dưới, qua thái độ với ba đứa con, đều có thể thấy. Có lẽ là do từ nhỏ đã được huynh trưởng Hồ Diên Thành giáo huấn và ảnh hưởng.

 

Dĩ nhiên, lỗi lầm duy nhất của hắn chính là nàng. Hắn đã vượt qua ranh giới vì nàng, đối với "ngoại lệ" này của nàng, dù biết là sai, hắn cũng không hề do dự hay đấu tranh, nàng là người hắn đã dốc hết lòng, hết dạ cầu xin mà có được.

 

Giang Niệm nhìn Hồ Diên Cát đang hạ thấp người, lắp bắp hỏi: “Đại Vương đây là...”

 

Hồ Diên Cát nghiêng đầu: “Ta cõng nàng.”

 

Giang Niệm vội vàng xua tay, việc mà khi còn trẻ cũng chưa từng làm, nay đã là vợ chồng già, mặt nàng có chút ngượng.

 

“Thiếp thân tự mình có thể đi.”

 

Hồ Diên Cát cười nói: “Không sao, ta cõng nàng xuống bậc thềm rồi sẽ thả xuống.”

 

Giang Niệm chần chừ một lúc, chậm rãi tựa vào lưng hắn. Đôi tay hắn vững chãi vòng ra sau đỡ lấy nàng, nàng cứ thế nép mình trên tấm lưng rộng rãi, rắn chắc của hắn.

 

Hắn vững vàng cõng nàng chầm chậm bước xuống bậc thềm. Lúc đến, nàng thấy cầu thang của trắc điện quá nhiều; lúc về, lại mong bậc thềm dài thêm chút nữa, đừng đi hết nhanh như vậy.

 

Bước xuống bậc thang cuối cùng, đi trên mặt đất bằng phẳng.

 

Hắn không nói gì, vẫn cõng nàng, vòng tay ôm nàng siết lại. Nàng cũng không lên tiếng, mặc hắn cõng, đi về chính điện.

 

Trong ánh sáng dần rõ hơn, nàng nhìn thấy giữa mái tóc màu nâu vàng của hắn, đã xuất hiện một chút màu bạc mới mọc, là những sợi tóc chỉ mới xuất hiện trong mấy ngày nàng hôn mê.

 

Từng có lúc, hắn nắm chặt ngón út của nàng, bảo nàng ở bên hắn, không được bỏ lại hắn một mình, ngón út nối liền với tâm can, họ dùng tư thái nhẹ nhàng nhất để đối kháng với sự vô thường nặng nề nhất, họ đã làm được...

 

Sau này sử sách định luận, trong các vị quân chủ Di Việt, duy chỉ có Vương Hồ Diên Cát, trọn đời không hai lòng, đặc biệt ghi chép về sự chuyên sủng của Giang thị phi.

 

(——ĐẠI KẾT CỤC——)