Mị Quân Tháp

Chương 12: Ngươi tên là gì?



Hồ Diên Cát là Quân Vương Y Việt, cần phải tọa trấn Vương Đình, trừ khi đích thân dẫn binh chinh chiến. Tuy nhiên, nửa năm gần đây, Y Việt không xảy ra chiến sự, rốt cuộc vì lý do gì mà khiến hắn phải rời khỏi Vương Đình nhiều ngày như vậy?

“Đại Vương là bậc trượng phu, tự có đại sự cần xử lý. Điều quan trọng nhất hiện giờ của Đại Phi là điều dưỡng thân thể cho tốt, mới có thể nói đến chuyện tương lai.” Lai Lạp khuyên nhủ.

Trên mặt Đóa thị bay lên hai vệt hồng. Đúng vậy, với tình trạng hiện tại của nàng, cho dù Đại Vương có ban ân huệ, thân thể ốm yếu này cũng không thể mang thai.

Nghĩ đến đây, Đóa thị nhận lấy bát canh từ tay Lai Lạp, nín thở, ngửa đầu uống hết bát thang d.ư.ợ.c đắng chát. Phải mau chóng khỏe lại.

Hồ Diên Cát rời khỏi Đông Điện, lúc đầu còn đi chậm rãi thong thả, sau đó bước chân càng lúc càng lớn, càng lúc càng gấp gáp. Các cung thị đi theo sau hắn chỉ muốn chạy bộ mới theo kịp.

Bên kia, Giang Niệm đang dọn dẹp quần áo trong phòng hạ nhân. Thực ra cũng chẳng có gì nhiều để dọn, cùng lắm cũng chỉ có vài bộ cung nữ phục để thay giặt, ngoài ra là dọn dẹp giường chiếu. Vì nàng là người mới đến ngày đầu tiên, nên chưa cần ra ngoài trực.

Phòng hạ nhân tuy cũng ở Tây Điện, nhưng lại nằm trong một sân viện khá hẻo lánh, cần đi qua ba cánh cổng vòm đá chạm khắc, vẫn còn một khoảng cách với Chính Điện.

Giang Niệm chỉnh lại bộ cung nữ phục trên người. Áo giao lĩnh màu đỏ thẫm không hoa văn, cổ áo mở rất rộng, có vẻ hơi lộ liễu. Cơ thể gầy gò khi bị lưu đày, sau mười ngày hành trình đã được nuôi dưỡng lại.

Một nữ tử ở tuổi đôi mươi, cơ thể như một đóa hoa, đang nở rộ tươi mới. Giang Niệm từ nhỏ ăn uống đầy đủ, mỗi ngày đều có một bát sữa đặc, thịt lại còn biết chọn chỗ mà mọc, đường cong cơ thể rõ ràng đến mức ngay cả bản thân nàng cũng kinh ngạc.

 

Nàng dùng trâm cài tóc cài chặt cổ áo rộng lớn, vạt áo dài đến bắp chân, để lộ chiếc quần sa tanh ống rộng màu xanh biếc có bo ống bên dưới. Y phục không có bất kỳ trang sức châu báu nào, chỉ có chỗ cổ tay áo được viền ba màu, khoác ngoài một chiếc áo bán tý (áo cộc tay) hoa văn sóng nước. Giày là loại giày đế mềm mũi cong trơn, chắc hẳn là trang phục của cung nữ cấp thấp nhất trong Vương Đình.

Đa số phụ nữ Y Việt để tóc dài đến eo, nhưng tóc của Giang Niệm còn dài hơn, rủ qua đầu gối. Nàng học theo họ chia một mái tóc thành hai lọn, tết thành b.í.m tóc tết ba đơn giản nhất, rủ xuống trước ngực. Nhưng b.í.m tóc quá dài, có phần vướng víu.

Trước đây, nàng được vô số nô bộc vây quanh, ăn uống sinh hoạt đều có người hầu hạ, làm sao từng phải bận tâm việc gì. Giờ đây nàng đã thành nô lệ, phải đi hầu hạ người khác.

Giang Niệm thở dài trong lòng, thử gập hai b.í.m tóc tết lại, quấn thành hình vòng cung, sau đó dùng hai dải lụa buộc cố định ở phần tóc gần vành tai. Như vậy tốt hơn nhiều, không còn vướng víu nữa.

Làm xong tất cả, nữ nhân nghiêng người ngồi trên giường. Giường là giường chung (thông phô), bốn năm người chen chúc một phòng, hiện tại chỉ có một mình nàng, những người khác đều đã ra tiền điện trực.

Các cung tỳ cũng phân chia tam lục cửu đẳng. Những người như Lan Trác thuộc hàng Quản sự Nữ quan. Tiếp xuống là các Đại cung tỳ có thể hầu hạ gần chủ nhân. Còn nàng, chức trách là quét tước sân vườn, dọn dẹp ao hồ, cùng với các cung tỳ tạp dịch trong Ngự thiện phòng, đều thuộc tầng thấp nhất.

Qua một lúc sau, bên ngoài sân viện vọng vào tiếng cười đùa trong trẻo của các cô gái, kèm theo tiếng bước chân đang tới gần, tiếng cười dần rõ ràng hơn.

“Người trong Ngự thiện phòng chúng ta, ai cũng được ban thưởng, xem ra món ăn hôm nay rất hợp khẩu vị Đại Vương.” Một giọng nữ trẻ trung hoạt bát nói.

“Chúng ta sửa sang vườn hoa cũng được ban thưởng.” Một giọng nữ dịu dàng khác tiếp lời.

Lúc này, một giọng nữ khác xen vào: “Ôi! Tuy nói các ngươi không hầu hạ bên cạnh Đại Vương, nhưng nếu gặp Đại Vương tâm tình tốt, ít nhiều cũng có thể được chút lộc, không như chúng ta làm việc giặt giũ, chẳng có chuyện tốt nào đến lượt.”

Người hoạt bát lúc nãy đáp: “Hồng Châu tỷ tỷ không nên nghĩ như vậy. Tuy việc tốt không đến lượt tỷ, nhưng việc xấu cũng không đến lượt tỷ. Nghĩ như vậy có phải dễ chịu hơn không?”

“Hay cho ngươi, còn dám trêu chọc ta…”

Giang Niệm tìm theo tiếng động nhìn ra. Ba cô gái trẻ ăn mặc giống hệt nàng, nhanh chân bước vào phòng. Sau khi nhìn thấy nàng, họ hơi sững sờ, rồi xuyên qua ánh nến lờ mờ, họ cẩn thận đ.á.n.h giá nàng.

“Người mới đến à?” Cô gái cao nhất đứng giữa hỏi, khóe miệng vẫn giữ nụ cười khi bước vào.

Người phụ nữ này tên là Hồng Châu, khuôn mặt thon dài, thân hình gầy gò, lông mày cong mảnh, mí mắt ẩn.

Giang Niệm vội vàng đứng dậy, học theo lễ nghi của nữ tử Y Việt, hai tay vòng trước bụng, cúi mình: “Ta mới đến hôm nay.”

Giang Niệm trước kia vốn có tính tình kiêu căng hống hách, thích làm mình làm mẩy, làm sao biết cách lấy lòng người khác. Nói xong câu này, nàng biết mình còn nên nói thêm điều gì đó, nhưng đầu óc quay cuồng, không thể tìm ra một lời khiêm nhường nào tử tế.

Thấy nàng mặt đỏ bừng, môi mấp máy không nói nên lời, ba người bật cười khúc khích, đi đến trước mặt Giang Niệm, vây quanh nàng ngồi xuống.

“Ngươi tên gì?” Hồng Châu hỏi.

“Giang Niệm.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Ta là Hồng Châu,” cô gái cao nói, chỉ vào cô gái mặt trái xoan bên cạnh, “Nàng là A Nguyệt.” Rồi lại chỉ vào người có khuôn mặt bầu bĩnh, nhỏ tuổi hơn, “Đây là A Tinh.”

 

Ba người tươi cười nhìn nàng. A Tinh nhỏ tuổi, tính tình hoạt bát, nhanh nhẹn ngồi xuống bên cạnh Giang Niệm, đôi mắt tò mò nhìn chằm chằm mái tóc nàng, không kìm được đưa tay vuốt ve.

“Tóc đen quá, giống như mực vậy!”

Kể từ khi tiến vào Y Việt, vùng đất xa lạ, môi trường xa lạ, con người xa lạ, Giang Niệm luôn cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng rối loạn bất an. Thế nhưng, trái tim bất an đó, nhờ hành động thân mật này của A Tinh, đã có chút thả lỏng.

“Mặt ngươi làm sao vậy?” Đôi mắt A Tinh dò xét kỹ lưỡng khuôn mặt Giang Niệm.

Vết sương giá trên mặt nàng không thể biến mất trong một sớm một chiều, phản chiếu những mảng đỏ đậm nhạt dưới da. Dáng vẻ này nếu đặt giữa chợ búa thì không đáng chú ý, nhưng ở Vương đình thì lại khác. Bất kể hoàng cung của quốc gia nào, cũng sẽ không chấp nhận người có dung mạo khiếm khuyết.

Giang Niệm theo bản năng đưa tay ôm mặt, giải thích: “Đây là vết thương do sương giá.”

“Tổn thương do sương giá là gì?”

A Nguyệt vốn im lặng lên tiếng dịu dàng giải thích: “Tổn thương do sương giá là khi thời tiết quá lạnh, da thịt không chịu nổi hơi lạnh, huyết mạch sẽ bị ngưng kết.”

Ngoại trừ vùng biên giới giáp với Đại Lương, phần lớn các thị trấn trong nội địa Y Việt quanh năm khí hậu ôn hòa, không có mùa đông lạnh giá. Nhiều người Y Việt không biết cảm giác hàn khí xâm nhập vào xương tủy là gì, cũng không thể hiểu rằng, thời tiết lạnh đến mức độ nhất định có thể g.i.ế.c c.h.ế.t người.

“Vết thương này có nghiêm trọng không? Hay là ngày mai ta hỏi người xin một ít t.h.u.ố.c mỡ, bôi t.h.u.ố.c sẽ mau khỏi hơn.” Hồng Châu nói.

“Không sao đâu, ta có t.h.u.ố.c trong tay, đã bắt đầu hồi phục rồi.” Giang Niệm cảm kích, vội vàng xua tay.

“Ngươi là người Lương Quốc, đúng không? Ta nghe người ta nói, người Lương Quốc có mắt đen, tóc đen, da trắng, hoàn toàn ngược lại với chúng ta.” A Tinh chỉ vào chính mình, “Chúng ta người Y Việt, có tóc và mắt màu nâu sẫm, da sẫm màu. Ngươi nhìn xem, ngươi nhìn xem.”

Nàng ta nói rồi cố ý mở to mắt, chớp chớp, như thể khoe bảo vật, muốn Giang Niệm nhìn màu mắt của mình.

Đến Y Việt rồi Giang Niệm mới phát hiện, không phải tất cả mọi người đều có tóc nhạt, mắt nhạt như Hồ Diên Cát, màu hổ phách lười biếng, dưới ánh mặt trời lấp lánh ánh vàng. Phần lớn người Y Việt có màu mắt, màu tóc và màu da khá tối.

Ví như ba cung tỳ trước mắt, màu tóc và màu mắt của họ rất đậm, khi có ánh sáng sẽ ánh lên tông màu nâu đậm đà.

“Đẹp lắm,” Giang Niệm nói.

Ba người cười rộ lên, đặc biệt là A Tinh, giọng điệu càng thêm hoạt bát: “Chúng ta khác ngươi nha, ngươi không sợ sao? Ta nghe người ta nói, người Lương Quốc khi thấy người Y Việt sẽ mắng chúng ta là yêu quái, nếu trẻ con nhìn thấy còn sợ đến khóc thét!”

A Tinh nói không sai, người Y Việt ở Lương Quốc quả thật bị coi là dị loại, bởi làn da hơi sẫm màu và ngũ quan sắc nét của họ.

Giang Niệm cười lắc đầu: “Sao lại sợ. Ta trước đây từng quen một đứa trẻ, mắt nó rất đẹp, là đôi mắt đẹp nhất ta từng thấy. Khi đó ta thậm chí nghĩ, hóa ra mặt trời không lặn về phía Tây, mà là lặn vào trong mắt nó.”

“Mắt của một đứa trẻ nhỏ thì tính là gì, ngươi chưa thấy đôi mắt đẹp hơn, ngay tại Tây Điện này…” Hồng Châu không dám nói tiếp. Đôi mắt của Đại Vương bọn họ mới gọi là đẹp, đó mới là mặt trời đích thực.

“Hồng Châu tỷ tỷ, tỷ gan lớn quá, lời này cũng dám nói sao?” A Tinh tinh nghịch nói, “Đợi ngày mai, ta sẽ tố cáo tỷ với Lan A Mỗ.”

 

Hồng Châu là người lớn tuổi nhất trong ba người, thường ngày nói năng làm việc khá thận trọng, không ngờ hôm nay lại bị A Tinh nhỏ nhất bắt được thóp, nàng giả vờ xông lên đánh, hai người lại đùa giỡn với nhau.

A Nguyệt tính tình ôn hòa nói: “Đừng để ý đến bọn họ, bọn ta thường xuyên như vậy.”

Giang Niệm mỉm cười, nhìn cảnh tượng trước mắt.

Đêm đã khuya, Giang Niệm nằm trên gối khó lòng chợp mắt. Gió đêm thổi khiến rèm cửa sổ bằng lụa khẽ rung động, trên tấm lụa, cành hoa in thấp, bóng ảnh lay động dưới ánh trăng.

Lúc trước, nàng nghĩ Hồ Diên Cát đưa nàng về Vương đình sẽ làm khó nàng, nhưng sự thật là, với thân phận cung phó (cung nữ tạp dịch) quét dọn sân vườn, nàng thậm chí còn không có cơ hội đến gần quân vương...