Mẹ Của Tôi Là Kim Ngọc Phân

Chương 1



Sau khi mẹ ly hôn, bà trở thành người đàn bà chua ngoa nhất làng.

 

Bà thường mắng tôi: “Nếu không phải vì mày, tao đã tái giá với một gã có tiền từ lâu rồi.”

 

Dân làng thì bàn tán sau lưng: “Không gả được nên lấy con gái ra làm bia đỡ đạn.”

 

Ba tôi thì chế giễu thẳng mặt: “Tính cách như pháo nổ, lại đẻ không ra thằng con trai nào, chỉ có mấy thằng có bốn đứa con trai mà không cưới được vợ mới thèm lấy bà ấy.”

 

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

Về sau, thật sự có một ông chủ nhỏ muốn cưới mẹ.

 

Lúc đó ba tôi lại hối hận: “Ngọc Phân à, tụi mình tái hôn đi, cả nhà sống yên ổn với nhau.”

 

Chương 1:

 

Năm tôi bảy tuổi, ba tôi cặp kè với một người đàn bà trên thành phố.

 

Mẹ phát hiện ra liền đòi ly hôn.

 

Hai bên gia đình ngồi lại thương lượng.

 

Bà nội như thể sắp gõ chiêng mở hội ăn mừng: “Biết điều như vậy thì tốt, bao nhiêu năm không đẻ nổi thằng con trai, sớm nên cút khỏi nhà tao rồi.”

 

“Nhưng Bối Bối thì không được mang đi.”

 

Ba tôi vội vàng chen vào: “Giữ nó lại làm gì? Tiểu Phương không có thời gian trông con bé đâu.”

 

Tiểu Phương chính là người đàn bà ở thành phố kia.

 

Bà nội trừng mắt với ông ta: “Mày thì biết cái quái gì! Nuôi lớn một đứa con gái tốn bao nhiêu tiền? Đến lúc nó học xong cấp hai thì có thể đi làm, gả chồng còn lấy được sính lễ bên nhà trai—món hời thế này, mày có lỗ vốn đâu.”

 

Mợ tôi nhỏ giọng khuyên mẹ: “Không mang theo con là tốt nhất, sau này tái giá cũng dễ. Em còn chưa tới ba mươi, sợ gì không lấy được người đàng hoàng?”

 

Mẹ tôi mặt lạnh tanh: “Tại sao con tôi sinh ra, cuối cùng lại để cho người khác hưởng sính lễ?”

 

“Chẳng lẽ tôi không biết tự giữ lấy cái lợi đó sao?”

 

“Nếu mấy người không giao Bối Bối cho tôi, tôi sẽ không ký giấy, anh cũng đừng mơ cưới được con đàn bà kia. Xem ai dai sức hơn.”

 

Hồi đó ở quê, chuyện ly hôn phần lớn đều tự thương lượng.

 

Và mặc định—con cái thuộc về nhà chồng.

 

Trừ khi đàn ông chịu buông tay, bằng không phụ nữ sẽ không thể mang con đi.

 

Tôi như một món đồ bị giằng co giữa hai bên.

 

Cuối cùng, ba tôi vì nóng lòng muốn lên thành phố làm dân thành thị nên đã nhượng bộ.

 

Tôi dịch sang bên mẹ, nhỏ giọng gọi: “Mẹ…”

 

Bà trừng mắt lườm tôi: “Gọi hồn à?”

 

“Dắt theo cái thứ vướng víu như mày, sau này tao còn mong gì gả vào nhà tử tế nữa.”

 

Điều kiện để ba tôi chịu nhường quyền nuôi tôi là sau này sẽ không phải chu cấp tiền nuôi dưỡng. Nhưng cậu và mợ tôi đã tranh được cho mẹ con tôi căn nhà cũ của tổ tiên.

 

Đó là một căn nhà đất vàng, mái lợp rơm, mỗi khi mưa xuống là dột khắp nơi. Phòng phía tây sập một nửa, đã nhiều năm không ai ở.

 

Bà nội mỉa mai: “Là vì tao với Thanh Sơn rộng lượng mới cho tụi bây căn nhà này đó. Nhìn mấy bà ly hôn trong làng mà xem, ai chẳng tay trắng ra đi?”

 

“Phải biết ơn cái ân đức to lớn này của nhà tao đó.”

 

Tối hôm đó, bà liền đóng gói đồ đạc của tôi và mẹ, ném thẳng ra ngoài.

 

Trời bắt đầu mưa, đường làng lầy lội bùn đất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Cửa căn nhà cũ vừa được đẩy ra, hơi ẩm và mùi mốc xộc thẳng vào mặt.

 

Một đàn chim không rõ là loài gì từ trong nhà bay vụt ra, sà sát mặt tôi, làm tôi hoảng hốt hét lên liên tục.

 

Tôi níu lấy vạt áo của cậu, thì thầm hỏi: “Cậu ơi, con với mẹ có thể sang nhà cậu ở được không?”

 

Ngôi nhà của cậu và mợ tôi đang ở hiện giờ là do ông ngoại xây từ khi còn sống.

 

Lúc đó mẹ tôi còn lấy tiền riêng ra giúp đỡ một phần.

 

Nhà có hai tầng, tổng cộng bốn phòng ngủ.

 

Tôi vẫn còn nhớ, khi còn rất nhỏ, ông ngoại từng bế tôi lên, chỉ vào căn phòng phía đông ở tầng hai và nói: “Bối Bối, phòng đó là để dành cho con ở đấy.”

 

Cho đến tận nửa năm trước khi ông mất, mỗi lần tôi và mẹ về, đều ở căn phòng đó.

 

Còn chưa kịp để cậu trả lời, mợ tôi đã vội vàng lên tiếng: “Chị cả của con mấy hôm trước cứ nằng nặc đòi ngủ riêng, nên mợ để cho nó ở phòng phía đông rồi.”

 

“Thôi không sao, để mợ bảo nó chen với em gái nó mấy hôm cũng được.”

 

Lúc đó tôi còn chưa hiểu được những ẩn ý trong lời nói của người lớn, chỉ háo hức nhìn mẹ, mong có thể thoát khỏi căn nhà cũ rích đáng sợ kia, dù chỉ vài ba ngày cũng tốt.

 

Nhưng sắc mặt mẹ đã thay đổi.

 

Trong mắt bà ánh lên một lớp nước mỏng, rồi bà đẩy mạnh tôi một cái: “Còn chê đông chê tây, mày tưởng tao muốn dắt theo cái thứ vướng víu như mày sao?”

 

“Nếu không muốn theo tao thì cút về chỗ ba mày!”

 

Bà dùng sức lớn, khiến tôi bước hụt, dẫm trúng vũng nước lồi lõm dưới mái hiên.

 

Trời đông lạnh giá, nước lạnh và bùn lầy ngập lên chân.

 

Lạnh buốt — cả chân lẫn tim tôi.

 

Tôi không hiểu rốt cuộc mình đã làm sai điều gì, mà cứ hết lần này đến lần khác bị người ta ghét bỏ.

 

Tủi thân quá, tôi quay đầu bỏ chạy.

 

Cậu và mợ gọi tôi lại, nhưng mẹ thì giận dữ quát lên: “Kệ nó!”

 

Tôi quay đầu nhìn lại.

 

Hệ thống điện của căn nhà cũ đã hư hỏng từ lâu, chỉ có ánh sáng le lói từ cửa sổ nhà hàng xóm hắt sang, chiếu sáng một góc nhỏ ngay trước cửa.

 

Bóng tối lay động, mẹ đứng quay lưng về phía cậu mợ, sống lưng thẳng tắp khẽ run lên như không thể kiềm chế.

 

Tôi bỗng chốc không giận nữa.

 

Chạy quay lại ôm lấy cánh tay mẹ, nức nở nói: “Mẹ ơi, con ở lại đây với mẹ, mẹ đừng khóc nữa.”

 

Mẹ vung tay tát lên sau đầu tôi một cái: “Câm miệng, ai khóc chứ.”

 

“Ly dị được thằng ch.ó đó, tao còn mừng muốn c.h.ế.t, tao mà khóc cái gì!”

 

Cậu giúp sửa lại hệ thống điện một chút.

 

Căn nhà đổ nát cuối cùng cũng có ánh sáng.

 

Ánh đèn mờ mờ chiếu lên khóe mắt đầy nếp nhăn của cậu. 

 

Cậu khẽ nói: “Ngọc Phân, tính chị dâu em là vậy đấy.”

 

“Em cứ ở tạm đây đi. Để anh về nói chuyện với cổ đàng hoàng, rồi hai mẹ con dọn qua nhà anh ở.”

 

Mẹ quay lưng lại với cậu, trải giường gọn gàng rồi đáp nhạt: “Không cần phiền vậy đâu, em ở đây cũng ổn rồi.”