[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi nhìn Đậu Đậu — giờ đã lớn thành một cô bé hoạt bát, ngày ngày vật lộn với bài điền từ tiếng Anh ở cấp hai.
“Chị Nguyệt, em trông chừng tụi nó kỹ lắm, không đứa nào dám ăn vụng đâu nha…”
Tôi nhắm mắt, thổi tắt ngọn nến.
Kiếp trước, lúc chếc đi trong bóng tối, tôi đã nghĩ: Nếu thế gian này có thần linh, xin hãy ban cho con một gia đình thật sự.
Tôi nghĩ, ông trời rốt cuộc đã dùng một cách khác để thực hiện lời nguyện ước ấy.
26
Hai tháng sau, tôi lên chuyến tàu đi học đại học xa nhà.
Đây vốn là ngôi trường danh tiếng mà đời trước tôi từng tha thiết mơ ước nhưng không đỗ được, nay lại là một thế giới hoàn toàn mới trong lần sống lại này.
Thế nhưng chỉ nửa tháng sau khi nhập học, trong một buổi biểu diễn của khoa, tôi bất ngờ nhìn thấy Tưởng Hinh.
“Cậu cũng biết chị Tưởng à?”
Chủ nhiệm câu lạc bộ của tôi là một người giỏi xã giao, tròn trịa như một pho tượng Di Lặc, cười hớn hở nói:
“Chị ấy nổi tiếng lắm, bạn trai chị ấy cũng siêu đẹp trai! Nghe nói còn có cả siêu xe nữa.”
“Đẹp trai cỡ nào vậy?” Có người tò mò hỏi.
“Ai mà biết, chỉ nghe nói họ Lục. Mà thôi, tụi mình chắc chẳng có cửa đâu…”
Mồ hôi tôi đổ đầy trán. Đời trước tôi chếc cũng vì cô ta — lẽ nào đời này vẫn không thể thoát?
Có lẽ, vượt qua được lần này, mới thực sự là bắt đầu một cuộc đời mới.
Mấy ngày sau, tôi cẩn thận theo dõi. Phát hiện ra trong thế giới này, có vẻ như Tưởng Hinh không hề quen biết tôi.
Dù vậy, tôi vẫn không dám chủ quan. Ngày thường cố gắng tránh va chạm, cũng né luôn bất cứ mối liên hệ nào với Lục Thế Cẩn.
Chỉ tiếc rằng, cô ta quá nổi tiếng trong trường.
Thứ nhất, nhan sắc xuất chúng, khí chất cao ngạo.
Thứ hai, bạn trai cô ta khiến bao người ngưỡng mộ đến phát cuồng.
Lần đầu tôi nhận thấy cô ta có hành động lạ là sau một học kỳ, cô ta bắt đầu dò hỏi thông tin về tôi.
“Nghe đâu chị ấy sắp tốt nghiệp rồi, đang tìm người thay thế làm MC cho mấy buổi hội diễn… hỏi qua hỏi lại rồi nhắc đến cậu đấy.”
Bạn cùng phòng kể hết mọi chuyện cho tôi, “Nhưng tớ có bảo rồi, cậu chưa từng dẫn chương trình, cũng chưa từng đứng trên sân khấu.”
Thế nhưng trong lòng tôi, đèn đỏ cảnh báo đã bật sáng.