Hôm nay là sinh nhật tôi, chúng tôi đã hẹn nhau cùng thổi nến.
Sau khi ăn xong, lớp trưởng lại đề nghị cả lớp đi hát karaoke. Tôi không từ chối được, bị kéo theo.
Nhưng vừa bước vào đại sảnh, tôi đã có linh cảm không lành — tôi thấy Lục Thế Cẩn đang ngồi thư thả trên ghế sofa nhìn tôi.
Mấy năm nay, anh ta cũng đã trưởng thành không ít, gần như chẳng còn chút dáng vẻ thiếu niên nào. Mặc bộ vest cao cấp, trông vô cùng điềm tĩnh.
“Trùng hợp, trùng hợp, trùng hợp…” Tôi lặp lại trong đầu như thần chú, giả vờ không thấy anh ta, định lảng đi.
Trong phòng hát, còn có một vị khách không mời.
"Chào mừng đàn anh của chúng ta! Hôm nay anh ấy cũng tham gia cùng bọn mình đó nha~" lớp trưởng giới thiệu người đang đứng dưới ánh đèn — Bạch Thành. Không ít nữ sinh thì thầm phấn khích.
Tôi cũng thấy bất ngờ.
Không hiểu mấy năm nay Bạch Thành ăn gì mà sao còn cao hơn cả kiếp trước…
"Nào nào, mọi người cùng hát đi. Ê Nguyệt Nguyệt, cậu mải học hành quá, ít khi chơi với bọn này," lớp trưởng nhiệt tình kéo tay tôi,
"Hình như tôi cũng chưa từng nghe bạn Hạ hát lần nào."
Tôi cứng mặt bước lướt qua hắn, trước bao ánh nhìn, chọn ngay mấy bài: “Biệt đội chó cứu hộ”, nhạc phim “Tây Du Ký”, và “Sắc nước hồ sen”.
Tôi: thiên tài phá mood đỉnh cao.
Không khí cảm động cuối buổi tốt nghiệp và cả chút mập mờ giữa những chàng trai cô gái trẻ tuổi lập tức bị quét sạch.
Cả phòng cười rộ lên, chẳng biết từ lúc nào Bạch Thành đã đứng cạnh tôi, dưới nền nhạc “Biệt đội chó cứu hộ, chó cứu hộ~” ánh mắt hắn cong cong như cười.
Hắn ghé sát tai tôi, hơi thở rất gần:
"Nguyệt Nguyệt giống y như một chú chó con luôn muốn bỏ chạy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi “á!” lên một tiếng, vứt micro rồi chạy biến về ghế ngồi.
Bài hát bị chuyển, ca khúc tiếp theo là một bản nhạc cũ. Bạch Thành cầm lấy micro tôi vừa bỏ, ngồi trên ghế xoay cao, ánh đèn chiếu lên gương mặt hắn lúc sáng lúc tối.
Nhưng ánh mắt hắn lại nóng bỏng đến mức khiến tôi thấy sợ.
24
Cả đám người chơi đến tận mười giờ tối, thấy thời gian cũng không còn sớm, tôi liền nhân lúc hỗn loạn lặng lẽ rời khỏi.
Vừa mới bước ra cửa chưa được mấy bước, đã có người từ phía sau sải bước túm lấy cánh tay tôi. Tôi nhanh chóng tránh người đi, nhưng Bạch Thành đã túm được tay tôi, nhất quyết không chịu buông.
Hắn khỏe kinh người, nhanh chóng vác tôi lên vai như vác bao gạo. Tôi không nói một lời, liền cắn mạnh vào tay hắn.
Miệng lập tức tanh mùi máu.
Bạch Thành vẫn im lặng không nói gì, cứ thế đi thẳng đến bãi đậu xe, nhét tôi vào ghế sau.
“Nếu không đi ngay thì không kịp nữa. Người của Lục Thế Cẩn vẫn luôn chờ ở cửa. Im lặng đi.”
Hắn đạp ga, để lại đám người mặc vest đen phía sau.
Tôi siết chặt điện thoại, đầu choáng váng:
“Bạch Thành, kiếp này tôi với anh chẳng còn quan hệ gì nữa cả. Anh cũng có cơ hội làm lại từ đầu, tại sao vẫn còn…”
Thế nhưng hắn chẳng trả lời mà lái xe thẳng đến một khu biệt thự. Hắn vội vã kéo tôi lên lầu, và vừa bước vào cửa, tôi đã chếc sững tại chỗ.
Khắp căn nhà, đâu đâu cũng là ảnh của tôi.
Từ lúc tôi còn ở cô nhi viện Tinh Tinh, ngơ ngác ngồi đào cát,
Đến lúc tôi cầm bằng khen đứng trước cổng trường cười như đứa ngốc, hay lúc vì kiểm tra thể lực thất bại mà trốn sau giả sơn khóc mếu, khắp biệt thự là những bức ảnh theo từng ngày tôi lớn lên.
Bạch Thành đóng cửa lại, hắn nói:
“Em vĩnh viễn là mặt trăng của anh.”
Tôi từ cú sốc ban đầu hồi thần lại, thấy hắn có vẻ tâm trạng không ổn, liền giả vờ gật đầu.
Bạch Thành nhìn tôi không dám tin, ánh mắt tràn đầy vui sướng: