Tại phòng cấp cứu toà B của bệnh viện Hoa Sen, tiếng dụng cụ phẫu thuật lách cách vang lên không ngớt.
Đôi tay bác sĩ Duy đang thoăn thoát chuyển động, đôi mắt tập trung căng ra hết sức dưới lớp kính bảo hộ. Nếu nhìn kỹ sẽ thấy những tia máu nhỏ hiện lên trong tròng mắt. Cảm tưởng như sắp bị nổ tung.
Đã xác định được vị trí mảnh dị vật trong tĩnh mạch, một nhát dao mổ nhanh chóng, một mảnh kính được gắp ra, tiếng vang khô khốc khi nó được thả xuống khay inox chứa vật phẩm.
Mọi người thở phào, một vết cắt duy nhất được thực hiện. Không chiếu chụp, không ai biết nó nằm ở đâu ngoại trừ một người vừa lấy nó ra.
- Chỉ Prolene… Dương Toác khâu lại vết rạch, giữ nguyên ECMO.
Ra hiệu lệnh nhanh chóng, bác sĩ Duy quay sang phần dưới thân bệnh nhân. Đặt hai ngón tay trỏ lên ổ bụng. Nhìn Trưởng khoa Ngọc, anh nói nhanh:
— Được rồi, để tôi tiếp quản nốt. Tháo ống dò…
Chàng bác sĩ trẻ Tâm An đứng đối diện, y lệnh tháo ống dò. Vừa ra khỏi cơ thể, bỗng dưng máu phọt lên từng tia. Nhưng không bắn vào ai vì tất cả đều biết trước một cách chuyên nghiệp.
Trên màn hình thiết bị đo Monitor hiện lên cảnh báo dồn dập, con số 40 đỏ lòm nhấp nháy. Bác sĩ trực màn hình thông báo gấp gáp:
— Huyết áp đang giảm.
Bác sĩ Duy liếc nhìn thông số nhanh tức khắc rồi lại đưa ánh mắt về vị trí cũ. Lúc này, một tấm gạc vệ sinh đã bên cạnh nơi máu bắn ra.
Chừng hai ba giây sau, anh yêu cầu dứt khoát:
— Dao mổ số 10. Hai lít nước muối. Thiết lập mức một. Hai đơn vị ngay. Dùng Norepinephrine… giữ động mạch ổn định mức 60.
Lúc này, một bóng người lao vào phòng bên ngoài, tách đám người đang đứng xung quanh, đập ngay một tờ giấy thật mạnh lên vách kính. Kíp mổ ngước lên nhìn, rồi nhanh chóng thông báo:
— Đã có kết quả sinh tiết…
Bác sĩ Duy không trả lời, cổ tay cử động, một vết rạch dài trên ổ bụng bệnh nhân. Máu trào ra, ngay tức khắc ống hút được đưa vào. Tiếng máy báo hiệu sự sống kêu liên hồi. Cả kíp mổ rơi vào tình trạng khẩn cấp.
****************************
Phòng chờ người nhà bệnh nhân tại tầng một toà B chỉ lác đác vài bóng người trầm mặc. Không gian ấy đủ rộng để chứa cả trăm người, trần cao và sáng dịu, bàn ghế salon bọc da theo bộ đầy đủ, màu trầm, được sắp xếp thành từng cụm, mỗi cụm giữ một khoảng cách vừa đủ, tạo ra sự riêng t.ư tế nhị cho từng gia đình theo dõi bệnh nhân.
Trên mỗi bàn đặt sẵn đĩa hoa quả được cắt tỉa tinh tế, màu sắc hài hòa. Bên quầy, có người phục vụ phía xa. Đồ uống, bánh ngọt, trà nóng được bày biện như một buổi tiệc buffet thu nhỏ, hương vị đa dạng phục vụ đủ loại khẩu vị — từ thanh nhã đến khắt khe nhất. Tầng sảnh này không mở cửa cho công chúng, chỉ đón những người có vị thế, người bình thường khó lòng đặt chân qua được ngưỡng này.
Ở góc phía đông, gia đình Thứ trưởng Trương chiếm trọn một khu ghế, tầm nhìn vừa khéo hướng về hành lang nối thẳng tới khu cấp cứu. Ngăn cách giữa họ và nơi đó là một lớp cửa kính đặc chế, mờ mờ chỉ có thể nhìn một cách khái quát bên ngoài khi phải tập trung chú ý.
Hai dãy bảo vệ mặc đồng phục đứng dọc hành lang theo từng cặp, tay chắp chữ V trước ngực, ánh mắt lia theo nhịp tuần hoàn, không bỏ sót một chi tiết. Họ không đứng đó vì sợ có kẻ xông vào — cánh cửa kia chỉ mở bằng nhận diện khuôn mặt, đặc quyền ấy không phải ai cũng có. Thứ họ duy trì là tác phong.
Hai người đứng đối diện nhau, nhưng ánh nhìn không bao giờ chạm cùng một điểm. Một thói quen được huấn luyện đến mức trở thành bản năng, khiến cả sảnh chờ tỏa ra một thứ uy nghi vô hình, vừa yên tĩnh vừa ngột ngạt.
Phu nhân Trương khoác túi xách nhỏ sang trọng trên cánh tay, đi lại bồn chồn, mắt đăm đăm nhìn phía hành lang. Thứ trưởng Trương ngồi nhoài người về phía trước lẵng lẽ trên sofa, hai tay đan vào nhau buông thõng trên đầu gối. Trong khi cậu con trai thì nửa đứng nửa ngồi lên tay vịn bộ ghế, tay đút trong túi quần.
Tiếng gõ lộp cộp của đôi guốc cao gót trên sàn nhà chợt dừng lại. Phu nhân Trương hướng về phía chồng. Tiếng nói đủ khiến một số người gần đấy nghe rõ:
— Đấy ông xem, cái tác phong của bệnh viện này có chấp nhận được không? Đến giờ này còn không có ai ra tiếp đón chúng ta. Trong khi con gái chúng ta không biết tình hình thế nào. Ông phải xử lý tất cả những kẻ lớn nhỏ nơi này ngay đi…
Thứ trưởng Trương ngước nhìn phu nhân, rồi đưa tầm mắt ra xung quanh, thấy mọi người đang dõi phía gia đình mình. Ông nghiến răng nói nhỏ nhẹ:
— Câm mồm, đây không phải là nơi cho bà làm loạn…
Mặt phu nhân Trương tối xầm, bà vùng vằng đi đến phía cô gái phục vụ ở quầy ẩm thực, đanh lại nói:
— Này, gọi giám đốc, viện trưởng của các người ra đây. Nói có Thứ trưởng Trương đến thăm con gái. Sao không có kẻ nào ra tiếp đón vậy hả? Muốn đóng cửa bệnh viện luôn à?
Cô gái tại quầy ớ người, miệng lắp bắp nhưng không thốt lên lời. Nhìn Phu nhân rồi nhìn Thứ trưởng Trương góc xa. Mọi người trong phòng lúc này cũng hiếu kỳ hướng cái nhìn về phía quầy.
Cậu con trai lúc này đã đứng hẳn dậy, hết nhìn Thứ trưởng Trương rồi quay sang bà mẹ đang tức tối. Cậu cũng không biết xử lý ra sao, dù biết bao đôi mắt đang đổ dồn về phía gia đình mình.
Cô nhân viên phục vụ vẫn đứng chôn chân sau quầy, tay vô thức bấu nhẹ mép bàn. Những vị khách khác ngồi quanh, kẻ lật nhẹ tờ báo, người nhấp một ngụm trà, nhưng ánh mắt thì không giấu nổi sự hiếu kỳ đang ngấm dần thành sự căng thẳng.
Bản thân họ đang phải chứng kiến một việc mà thâm tâm họ không muốn thấy. Đó là gia đình Thứ trưởng Y tế Trương Hoài Đức… tại thành phố này, dù là Thứ trưởng bất kỳ lĩnh vực nào thì đều là những người có địa vị quyền uy không hề nhỏ. Dù bản thân họ có là gì trong xã hội đi chăng nữa, thì vị trí họ rất khác xa so với tầng lớp được gọi là Thứ trưởng. Chưa kể, người nhà của họ còn đang điều trị tại đây, làm phật ý gia đình Thứ trưởng Y tế thì khác gì họ tự viết giấy báo tử cho người bệnh nhà mình? …
Một vài người suy nghĩ thâm sâu, đã lẳng lặng rút lui một cách kín đáo, người nọ nhìn người kia… tự khắc căn phòng trống trải hẳn, không còn một ai ngoài gia đình Thứ trưởng Trương.
Cô gái phục vụ mặt xám lại, mồ hôi túa ra khi thấy khung cảnh mọi người bước ra ngoài như vậy. Cô đã biết vị thế của người phụ nữ trước mặt to lớn như thế nào, nhưng cô không thể rời đi, vì vị trí của cô bắt buộc phải ở đây. Cô cúi gằm mặt, không dám nhìn xung quanh. Đôi mắt có phần đỏ hoe.
Cậu con trai thấy không còn một ai, thì cũng thở dài bất lực, cất bước đến bên quầy. Cậu ta nhìn cô gái rồi khẽ nói:
— Cô đi ra ngoài đi, báo với người có quyền hạn vào đây… cảm ơn cô trước.
Cô gái vẫn rụt rè, ánh mắt khép nép nhìn Phu nhân Trương mà không dám manh động. Đến lúc này, Phu nhân Trương càng nạt nộ:
— Cô không nghe thấy gì à? Sao còn trơ trơ ra đấy?
Thấy cô gái giật nảy mình, nước mắt bỗng òa ra sau bao kìm nén. Cậu con trai gắt lên:
— Mẹ! Quát tháo gì người ta nữa? Vô duyên vô cớ, họ biết cái gì…
Rồi bước vội vào trong quầy, cầm lấy cánh tay cô gái dẫn đi ra sảnh ngoài căn phòng, sớm cả hai khuất dạng sau vài giây. Để mặc bà mẹ ngoa ngoắt gọi với theo:
— Trương Hoài Nam, con quay lại ngay cho mẹ. Con đi đâu vậy?
Căn phòng rộng hàng trăm mét vuông giờ chỉ còn lại hai vợ chồng Thứ trưởng Trương. Ông ngao ngán ngả người lên thành ghế sofa, bàn tay vắt lên vầng trán dáng vẻ hết sức mệt mỏi. Chuyện vừa xong xảy ra với ông quá đột ngột, phản xạ ông lúc này trì trệ bởi tâm trí đang ngóng trông kết quả từ phòng cấp cứu. Đứa con gái bé bỏng của ông đang thập tử nhất sinh ngoài kia, không thiết tha gì đôi co với hành động chua ngoa của bà vợ ban nãy.
Thế nhưng, Trương phu nhân đứng bên quầy ẩm thực, với tay bứt một chùm nho to mọng, thả vào đôi môi đỏ thẫm màu son quý phái, không đoái hoài gì đến dáng vẻ ông chồng đang thểu não đằng xa. Bà đang đưa ánh mắt ra ngoài sảnh, thâm tâm chờ đợi vài bóng dáng của lãnh đạo bệnh viện hớt hải vào gặp bà để khúm núm xin lỗi.
Tự khắc, trên khoé miệng bà nở nụ cười đắc thắng, nghĩ cảnh tượng đó hiện ra trong đầu. Có lẽ bà quá quen với những hình ảnh đó trong lối sống đầy quyền lực.
Bên ngoài sảnh, Trương Hoài Nam khi đưa cô gái ra ngoài, cậu tế nhị bỏ tay cô phục vụ ra. Cô gái líu ríu theo sau, giờ cảm giác mới được hoàn hồn, nhưng cũng chỉ biết đứng sững một chỗ, mặt vẫn cúi gằm.
Hoài Nam thấy bộ dạng đó trong lòng day dắt khuôn nguôi, trong tâm trí cố tìm một lời vớt vát để bày tỏ sự hối hận vì hành động của mẹ mình vừa qua. Mãi anh mới cất được lời:
— Tôi… xin lỗi cô về hành động vừa rồi của mẹ tôi, quả thật… điều đó hết sức quá đáng… nếu cô gặp vấn đề gì xảy ra, tôi sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm. Cô yên tâm.
Cô gái ngước nhìn anh, khoé mắt đỏ hoe. Hoài Nam giờ mới để ý gương mặt cô, thật ưu nhìn, trang điểm hầu như không có, khiến khuôn mặc lộ rõ đường nét mộc mạc hiếm có.
Bốn ánh mắt chạm nhau, cô gái vội giật mình quay sang bên cạnh, không dám nhìn anh.
— Cảm ơn anh, tôi không sao… chỉ là hôm nay là buổi thứ hai tôi mới đi làm, nên dù có muốn nghe lời mẹ anh, tôi cũng không biết tìm ai. Vì thế tôi đã khiến mẹ anh nổi giận. Lỗi cũng tại tôi, làm phục vụ mà cũng không biết cách sao để mẹ anh hài lòng…
Hoài Nam nghe câu nói của cô đầy vẻ chua xót, anh chạnh lòng, nhìn kỹ cô một lượt, anh dừng lại trên tấm biển cài mép túi trước ngực áo blue trắng… chỉ vài thông tin ngắn ngủn - “Lễ tân - Dương Thu Hương”
— Cô đã tốt nghiệp ra trường chưa? — Hoài Nam nhìn cô hỏi nhẹ.
Cô gái vân vê tà áo:
— Tôi… ra trường được một năm rồi…
— Cô đang sợ bị khiển trách vì làm phật ý mẹ tôi ư? — Hoài Nam hỏi tiếp.
Cô gái thoáng rùng mình khi Hoài Nam nói vậy, không biết trả lời sao, cô chỉ im lặng, ngón tay xoa xoa vào nhau dáng vẻ đến tội nghiệp.
Hoài Nam quan sát gương mặt ấy thêm một chút, đôi mắt đen ánh lên vẻ ngượng ngùng. Có lẽ cô đã phải chịu đựng không ít, vậy mà vẫn giữ được sự nhẫn nhịn đến mức này.
Anh hạ giọng, dịu hơn:
— Cô không cần phải tự trách. Mẹ tôi… tính vốn vậy. Người làm trong ngành y, ai mà không biết, nhiều khi chỉ một câu nói sai cũng đủ khiến họ gặp rắc rối. Nhưng chuyện này, cô không sai.
Thu Hương khẽ ngẩng đầu, thoáng ngỡ ngàng. Trong thế giới của cô, những người có xuất thân như anh hiếm khi nào nói ra một câu bảo vệ kẻ dưới.
— Tôi chỉ… sợ ảnh hưởng đến công việc. Đây là bệnh viện lớn, tôi còn mới quá… — Giọng cô nhỏ dần, ngón tay vẫn cọ xát nhau.
Hoài Nam chợt mỉm cười, không phải nụ cười trêu ghẹo, mà là nụ cười dịu dàng hiếm thấy nơi gương mặt từng mang vẻ lạnh lùng.
— Cô yên tâm. Ở đây, có những người không cần phải khúm núm. Làm tốt công việc của mình là đủ.
Khoảng lặng ngắn ngủi ấy, chẳng ai nói thêm điều gì, nhưng Thu Hương đã cảm nhận được một điều lạ lùng: người thanh niên kia, dẫu đứng ở một tầng lớp khác, vẫn chìa tay kéo cô ra khỏi cảm giác bị dồn ép.
Ánh đèn hành lang hắt lên khuôn mặt Hoài Nam, khiến nét nghiêm nghị của anh trở nên mềm hơn. Còn cô, trong đôi mắt vẫn còn vương lệ, khẽ gật đầu.
— Được rồi, cô đi theo tôi. Tôi sẽ xử lý giúp cô…
Hoài Nam nói xong, quả quyết bước đi. Cô gái thảng thốt một vài khắc, rồi cũng lập bập bước theo dáng anh.